Em bé mồ côi trên đại lộ kinh hoàng

Hồ Thanh Nhã

img.012Mùa Hè đỏ lửa năm xưa
Vùng hỏa tuyến đầy trời mây xám
Nhiều đơn vị tan hàng
Quân và dân chạy giặc xuôi Nam
Ðịch pháo từng cơn chận đường quốc lộ
Ngăn đoàn người di tản
Xác người ngổn ngang trên đại lộ kinh hoàng
Một người lính thất trận đi ngang
Tìm về đơn vị
Thấy bà mẹ trẻ nằm chết ven đường
Con bé bốn tháng còn ôm bú mẹ
Nước mắt rưng rưng
Anh vuốt mắt người đàn bà xấu số
Ðựng con bé vào chiếc nón lá rách
Nằm kề bên hố
Rồi tất tả chạy theo đoàn người
Vượt cầu Mỹ Chánh
Mong thoát khỏi vùng giao tranh
Pháo địch vẫn nổ cầm canh
Gieo rắc kinh hoàng cho đoàn người tay không di tản
Tới Phong Ðiền
Gặp Bộ Tư Lịnh tiền phương
Anh giao con bé cho phòng xã hội sư đoàn
Ký tên nhận là con mình
Mang họ cha
Ðặt tên là Trần Thị Ngọc Bích
Rồi quay lại vùng hành quân
Ðối đầu với địch
Vài tháng sau anh bị bắt làm tù binh
Lãnh án sáu năm trại tù cải tạo
Em bé được giao về cô nhi viện Thánh Tâm
Tuy là trẻ mồ côi nhưng có người thừa nhận
Hai tháng sau
Có người lính Mỹ đóng ở Chu Lai
Sắp đến ngày về nước
Ðến viện mồ côi
Xin em bé nầy làm con nuôi
Mang bé Kimberly về tổ quốc
Em bé mồ côi lớn lên trong trang trại nhỏ
Ðược cha mẹ nuôi trìu mến yêu thương
Lớn lên cô tình nguyện vào Học Viện Hải Quân
Thăng cấp từ từ thành trung tá
Người cha nuôi trước khi từ giã cõi đời
Kể lại cho cô cội nguồn dân tộc
Bây giờ cô mới biết mình là người Việt Nam
Sau tang lễ cha
Cô bay về Ðà Nẵng
Tìm đến cô nhi viện Thánh Tâm
Bà sơ già lục lại tập hồ sơ vàng ố
Hơn bốn mươi năm xưa nét chữ mờ mờ
Có cả hình con bé bốn tháng mọc hai răng sữa
Và tên họ người đã nhận là cha
Một sĩ quan trẻ độc thân
Lượm đứa con rơi trên đại lộ kinh hoàng
Một chiều xưa mùa Hè đỏ lửa
Cô trung tá nước mắt trào ràn rụa
Cố hỏi thêm nhiều câu nữa
Nhưng bà sơ già chỉ biết bấy nhiêu thôi
Cô bay trở về lòng dạ rối bời
Suốt hai năm tìm hiểu khắp nơi
Lục lọi nhiều nguồn trên mạng
Liên lạc từng cộng đồng người Việt các tiểu bang
Kể cả mọi đồng hương trên phố
Rồi cũng được ơn trên chiếu cố
Không phụ lòng người có thủy có chung
Cô tìm được người thiếu úy độc thân ngày xưa
Lượm đứa con rơi trên đường di tản
Bây giờ thành ông già tị nạn
Sau sáu năm tù đày
Họ tổ chức ngày hội ngộ
Giữa người cha nuôi và con bé mồ côi
Trên đại lộ kinh hoàng năm xưa
Sau hơn bốn mươi năm
Ðiêu tàn cuộc chiến
Cô trung tá ôm chặt người cha nuôi
Lần đầu tiên biết mặt
Mà ân tình ràng buộc bốn mươi năm
Tiếng lơ lớ gọi: “Ba” bằng tiếng Việt chưa rành
Hai cha con nước mắt ròng ròng
Trên mặt hai người một già một trẻ
Cả một trời hạnh phúc yêu thương…
Thu Vân chuyển bài
Tìm Kiếm