ÔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM CÓ MỘT ĐỨA CON TRAI ?

 

Câu chuyện được đăng trên báo

Phản-ứng của ông Tú Gàn

Phản-ứng của ông Nguyễn Vi Khanh

          “Trích từ Tạp chí ‘Ánh Sáng Dân Tộc’ số 1 tháng 5 năm 1989, xuất bản tại Fresno, CA, USA.

          L.T.S.  Đoạn văn dưới đây rút ra từ cuốn hồi ký ‘Việt Nam Nhân Chứng’ (của cựu tướng Trần Văn Đôn).

          Dư luận đồn đãi cuốn Việt Nam Nhân Chứng cũng sẽ là một quả bom nguyên tử làm nổ tung nhiều bí ẩn lịch sử động trời, nhất là những bí ẩn nói về gia đình họ Ngô, và vụ nhà Ngô âm mưu bắt tay với cộng sản Hà Nội….

 

          Sáng ngày 3-11-1963, tôi sai ông Lê Soạn cho lính vào dọn dẹp và góp nhặt tất cả giấy tờ, tài liệu trong dinh Gia Long vì ông Võ văn Hải, Chánh văn phòng đặc biệt của ông Diệm cho biết trong dinh Gia Long có nhiều tài liệu mật, đại sự không nên để lọt vào tay ai .  Dương Văn Minh ký giấy ra lịnh cho Đại úy Đặng văn Hoa đến dinh Gia Long gặp ông Võ văn Hải và ông Quách Tòng Đức, cựu Đổng lý văn phòng ông Diệm để nhận hồ sơ và tài liệu .

          Chính trong số tài liệu này mà tôi được biết ông Ngô Đình Diệm có một đứa con trai .

          Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Ngô Đình Diệm không biết đến đàn bà, nhưng đâu mấy ai biết được Ngô Đình Diệm có đứa con trai .  Sau đảo chánh 1 tháng 11 nắm 1963, Võ văn Hải, Chánh Văn phòng Đặc Biệt điện thoại cho tôi ngỏ ý muốn giao cho tôi một số hồ sơ mật về đại sự quốc gia .  Võ Văn Hải nói:

          –  Tôi muốn giao cho Trung tướng để Trung tướng giữ cho kỹ!

          Tôi cho đem về để trong văn phòng tôi ở bộ Tổng tham mưu.  Hằng ngày, sĩ quan văn phòng tôi trình tôi một số hồ sơ chọn lọc.  Một hôm tôi được xấp hồ sơ, trong đó có một lá thư và một tấm hình chụp một người đàn bà đứng bên một đứa con trai khoảng 13, 14 tuổi .  Trong lá thư vắn tắt cho biết đứa con trai trong hình là con trai của Ngô Đình Diệm.  Nếu không phải là con của Ngô Đình Diệm thì không một người đàn bà nào có gan vu khống như vậy được.  Và nếu không phải là con thì Ngô Đình Diệm đâu cất giữ thư từ hình ảnh trong tủ tài liệu quan trọng?

          Năm năm sau, tôi được cô T.N. cho tôi biết Ngô Đình Diệm có một đứa con trai, làm tôi sực nhớ đến lá thư và tấm hình.  Hỏi ra thì mới biết là thư và tấm hình kia là thân nhân của cô T.N., đem chuyển vào tận tay cho Ngô Đình Diệm năm 1958.  Chồng dì thứ bảy của cô T.N. là bạn học của Ngô Đình Diệm, vì vậy khi Ngô Đình Diệm bổ vào làm Tuần Vũ ở Phan Thiết, giao du rất thân thiện với gia đình này .  Người bạn học của Ngô Đình Diệm là Hoàng Tỷ làm Giám đốc trường Trung học ở Sài Gòn.  Giám học của trường này là Antoine Lê Cang Đảm.  Thỉnh thoảng Hoàng Tỷ lái xe về quê chơi và ưa chở Ngô Đình Diệm về nhà mình ở Sài Gòn.  Hai người rất thân nhau, có lần Hoàng Tỷ lục bóp thấy Ngô Đình Diệm ít tiền nên biểu vợ lén bỏ tiền vào bóp cho Ngô Đình Diệm tiêu .  Ngô Đình Diệm biết cho nên khi lên Tổng Thống, lần nào ra kinh lý Phan Thiết, Ngô Đình Diệm đều đến mộ Hoàng Tỷ cúi đầu tưởng niệm, và năm nào đến 28, 29 Tết cũng điện ra cho Trung tá Tỉnh Trưởng Bình Thuận, lúc ấy là Nguyễn Quốc Hoàng, cho người mang tiền đến để bà Hoàng Tỷ cúng chồng.

          Năm 1958, cô T.N. có tiếp một người đàn ông quen biết với các anh chị cô, cho cô biết Ngô Đình Diệm có đứa con trai 14 tuổi .  T.N. hỏi:

          – Đứa nhỏ đang ở đâu ?

          – Má nó đã dắt nó ra đây rồi và chúng tôi định nhờ dì cô là bà Đốc Tỷ chuyển tin này vào cho Tổng thống biết rằng ông đang có đứa con trai.

          – Lấy nhau từ lúc nào ?  Tại sao ông Diệm lại không biết mình có một đứa con?

          – Họ lén lút lấy nhau trong lúc ông Diệm bôn đào trốn Pháp.  Rồi ông Diệm trốn ra Huế trong khi đất nước loạn ly nào giặc Nhật, chiến tranh Pháp-Việt, ông Diệm đi luôn ra ngoại quốc…

          – Bà ấy quê ở đâu ?

          – Hậu giang, con gái của một gia đình trí thức.

          – Ông Diệm đi đâu xuống đó?

          – Cô không biết Giám mục Ngô Đình Thục ở Vĩnh Long à?

          – A! Nhưng tại sao để đến bây giờ mới cho biết?

          – Lúc đầu để ông Diệm ổn định tình thế, khi ông Diệm lấy tron được quyền hành thì cố vấn Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Cẩn có quyền hành nhiều quá, nếu gởi thơ thẳng cho ông Diệm chưa tới tay ông mà có thể đứa nhỏ bị các anh em ông Diệm thủ tiêu để giữ tròn danh tiếng cho Tổng thống.  Vì vậy mà bà ấy không dám tiết lộ với ai .  Biết dì của cô là chỗ thân tình với Tổng thống nên tôi đưa mẹ con bà ấy ra đây để nhờ bà Đốc mang giùm thư và hình vào dinh trao tận tay cho Tổng thống.

          Nhưng bà Hoàng Tỷ không muốn đi .  Em gái của bà Hoàng Tỷ đem thư và hình vô đưa cho con trai của bà Antoine Lê Cang Đảm là Francois Lê Cang Đảm.  Ông Diệm lặng lẽ xuất dinh lên xe cua Francois Lê Cang Đảm chở ra nhìn mặt thật sự của Sài gon-Chợ Lớn về đêm.

          Trước khi đem thơ và hình đứa con trai vào cho Ngô Đình Diệm, em bà Hoàng Tỷ có nói cho Tỉnh trưởng Bình Thuận lúc đó là Lưu Bá Châm, và ông Trưởng ty Cảnh sát chuyện đứa con trai Ngô Đình Diệm.  Nhưng ai ai cũng không dám can dự vào vì sợ chết lây .

          Lá thư đó đến tay Ngô Đình Diệm gần một tuần lễ rồi mà không thấy tin gì.  Nên bà mẹ đành dắt đứa con trai về Hậu giang sống âm thầm với kỷ niệm đau thương.  Bà nhớ lại lúc mình đã có thai thì tin tức Ngô Đình Diệm vắng bặt, gia đình bà cảm thấy nhục nhã vì đứa con gái chửa hoang nên đuổi ra khỏi nhà.  Bà sống cơ cực, thiếu thốn mọi thứ.  Bây giờ cha của đứa con bà đang làm Tổng thống, nhưng vì danh dự mà bỏ rơi hẳn giọt máu duy nhất của mình.  Năm 1965, T.N. gặp lại người đàn ông, hỏi thăm tin tức cậu con trai của Ngô Đình Diệm thì được biết cậu ta đã trở thành một chiến sĩ tầm thường trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa .”

*

*   *

          Trên đây là bài trích từ bộ sách “Tài Liệu Soi Sáng Sự Thật – ấn-bản Ất Dậu 2005” của ông Lê Hữu Dản ở Fremont, Bang California, USA (trang 291-92).

*

*   *

          Cũng trích từ tạp-chí “Ánh Sáng Dân Tộc”, báo “Góp Gió” của ông Võ Văn Sáu ở Bang Washington, USA, số 149 ra ngày January 03-2006 (trang 20-21), đã đăng lại tòan đoạn “Lời Tòa Soạn” của tạp-chí “Ánh Sáng Dân Tộc” như sau:

“ÔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM CÓ MỘT ĐỨA CON TRAI.

 Trích từ : Tạp chí Ánh Sáng Dân Tộc số 1 tháng 5-1989, Fresno.

LTS : Đoạn văn dưới đây rút từ cuốn hồi ký ‘Việt Nam Nhân Chứng’ của cựu Tướng Trần Văn Đôn. Tờ Ngày Nay ở Texas, tờ Thằng Mõ ở San Jose và một số báo chí khác ở Nam Cali đã đăng tải. Có báo không đăng hoặc đã đăng đoạn nói về cuộc đảo chánh 1-11-1963 mà thôi như tờ Hồn Việt chẳng hạn.

Dư luận đồn đãi cuốn Việt Nam Nhân Chứng cũng sẽ là một quả bom nguyên tử làm nổ tung nhiều bí ẩn lịch sử động trời nhất là những bí ẩn nói về gia đình họ Ngô, và vụ nhà Ngô âm mưu bắt tay với Cộng Sản Hà Nội. Điều lạ lùng là khi gặp gỡ báo chí tại Santa Ana, Tướng Đôn tuyên bố sách của ông sẽ ra mắt độc giả vào tháng 11 năm 1988, nhưng mãi đến nay (tháng 5-1989) vẫn chưa thấy sách xuất hiện. trong lúc đó có tin một nhóm người có giây mơ rễ má với nhóm Cần Lao thời Diệm vận động với Tướng Đôn đục bỏ đoạn nói về việc ông Diệm có một đứa con trai. Đồng thời báo chí thuộc phe ông Diệm mở chiến dịch bôi nhọ và hăm doạ Tướng Đôn và một số cựu Tướng lãnh khác. Họ dùng chiến thuật “tiên hạ thủ vi cường”, đánh phủ đầu để làm nhụt khuệ khí tác giả cuốn “Việt Nam Nhân Chứng”. Truớc cuộc tấn công hung hãn đó có người đoán rằng có thể Tướng Đôn sẽ đình chỉ vĩnh viễn việc cho phát hành cuốn hồi ký, có thể giảm thiểu sự thật khủng khiếp của nhiều biến cố, nhiều sự kiện, nhiều bí ẩn dưới triều Ngô Đình Diệm sẽ làm choáng váng và nhức nhối cho một số người nào đó.

Chúng ta hãy chờ xem !

Ánh Sáng Dân Tộc

(nội dung bài chính, giống nhau)

          Báo “Góp Gió” chú thêm:

“Góp Gió cho đăng 2 bài trên đây nhằm mục đích TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ. Cũng không quên nhấn mạnh, người TÌNH NHÂN của Tổng thống Diệm được Tướng Lansdale nhắc đến trong hồi ký của ông là một phụ nữ ở Huế, với bà mẹ có đứa con trai trên đây ở Hậu Giang, là 2 người hoàn toàn khác nhau.

GÓP GIÓ”     

PHẢN ỨNG của ông TÚ GÀN

          Sau khi bài ấy được tôi phổ-biến trên một số diễn-đàn liên-mạng, thì có một số phản-ứng, tóm-lược như sau:

I/  Ký-giả Tú Gàn (từ báo “Saigon Nhỏ” ở miền Nam Bang California, USA) đã viết:

II/  Tôi đã trả lời ông Tú Gàn:

Date: Sun, 30 Oct 2005 07:53:36 -0800 (PST)
From: “Nhuan Le” <thinhanvietnam@yahoo.com>
Subject: TRẢ SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ
To: ThiNhanVietNam@hotmail.com

TRẢ SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ

Kính anh Tú Gàn,

          Tôi cám ơn anh đã có ý kiến về bài “Ông Ngô Đình Diệm có một đứa con trai” mà tôi đưa lên.

          Giữa anh và tôi đã từng có những lần trao đổi trực tiếp và riêng với nhau về một số vấn đề, nên tôi tin là cả hai chúng ta đều theo phương châm “hòa nhi bất đồng”.  Dù có bất đồng ý kiến với nhau về một số điểm nào đó, chúng ta vẫn đối xử hòa nhã với nhau .  Thảo luận vấn đề chứ không đả kích cá nhân.

          Tôi đồng ý với anh là nhờ có “những tài liệu mật của chính phủ Hoa Kỳ được giải mã trong khoảng 10 năm trở lại đây” nên “các sử liệu được ghi lại càng ngày càng chính xác và khách quan hơn”; nhưng tôi tin là anh cũng đồng ý với tôi rằng những tài liệu ấy không phải chỉ có chừng đó, mà còn có thể có nhiều tài liệu khác nữa cũng sẽ được giải mã thêm, và nhiều tác giả cũ và mới cũng sẽ còn viết thêm – nghĩa là các sử liệu của Mỹ mà ta hiện có đến hôm nay vẫn chưa phải là đã tuyệt đối chính xác và khách quan.

          Ngay các sử liệu của Việt Nam chúng ta cũng thế.  Tôi lấy trường hợp ông Lâm Lễ Trinh làm một thí dụ:  ông ấy đâu đã chịu bằng lòng với chừng đó sử liệu đã có, mà đã khổ công tiếp tục tìm tòi thêm, và kết quả mới nhất là ông ấy đã giới thiệu với chúng ta một nhân chứng lịch sử quý báu kín tiếng từ bao lâu nay, là ông Quách Tòng Đức, trong bài “Chín Năm Bên Cạnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm”, và “một số dữ kiện chưa hề tiết lộ” trong bài (mà tôi thấy là “rất có giá trị”) “Truất Phế Bảo Đại và Khai Sinh Đệ Nhất Cộng Hòa – ký ức 50 năm sau”.  Dù tôi có góp ý về một số điểm trong hai bài ấy, các điểm khác vẫn là tài liệu hữu ích cho những ai quan tâm.  Tôi bất đồng ý kiến với ông Lâm Lễ Trinh về những điểm đã nêu, nhưng tôi kính phục ông ấy, qua một số đoạn khác, mà tôi thấy quả là thẳng thắn và công bằng (mà tôi sẽ trích dùng sau).

          Riêng đối với anh, tôi đã cố ý không nêu anh ra trong số những tác giả viết mâu thuẫn nhau về các chức vụ, địa phương và thời gian làm quan của ông Ngô Đình Diệm, vì tôi chỉ muốn đề cập đến các vị lâu nay chưa hề gây nên tranh cãi gì trên các diễn đàn, để cho bài viết bớt phần nặng nề; cho nên lần trước tôi đã không đăng bài viết dưới đây, theo đó thì các dữ kiện mà anh đưa ra (trong email gửi ngày 29-10-2004 trên Diễn Đàn Tin Tức và các diễn đàn khác) lại khác hẳn với các dữ kiện của ông Nguyễn Lý Tưởng và tất cả các vị khác….

          Vì tôi không biết anh lấy các dữ kiện liên hệ từ đâu, nhưng ông Nguyễn Lý Tưởng thì có nói là lấy từ hồ sơ lưu trữ tại giáo xứ Phủ Cam (nguyên-quán của anh+em Nhà Ngô), nên tôi tin ông Tưởng hơn anh.  Trong trường hợp đó, dữ kiện của anh là “phịa” (chữ của anh dùng).  Nhưng nếu ngược lại, tôi tin anh hơn ông Tưởng, thì tài liệu của ông Tưởng là “phịa”.  Nghĩa là một trong hai người sẽ bị lên án là “đồng lõa” (chữ của anh dùng), nếu viết không đúng sự thật (viết phịa là một tội phạm, mà đăng dữ kiện ấy lên thì là đồng lõa).

          Nhưng, đã có ai dám nói chắc chắn rằng dữ kiện của người nào trong hai người (anh và ông Tưởng), và nói chung trong tất cả 5 vị (ký giả Tú Gàn, giáo sư Nguyễn Lý Tưởng, tiến sĩ Nguyễn Đình Tuyến, tiến sĩ Hoàng Ngọc Thành, và tiến sĩ Phạm Văn Lưu) là đúng Sự Thật?  Cho nên, tất cả đều đang trong vòng kiểm xác, và như thế thì chưa thể nói là ai đúng, ai sai; vậy thì chưa thể quả quyết là ai “chính phạm”, và ai “đồng lõa”.

          Trường hợp của tôi cũng thế.  Tôi thấy câu chuyện là lạ (vì tôi mới đọc lần đầu), nên làm công việc thông tin, đưa lên cho mọi người đọc (for your information), một việc mọi người đều có quyền làm.  Anh khen ông Diệm thì anh đăng bài khen Diệm, tôi chê ông Diệm thì tôi đăng bài chê Diệm.  Ngôn luận phải có hai chiều.  Bất đồng ý kiến với nhau, nhất là trong những đề tài nhạy cảm thế này, là chuyện tất nhiên.  Nhưng không ai có quyền bắt người khác phải đồng ý với mình, và không ai có quyền cấm người khác phát biểu khác với ý mình.

          Nếu có một kẻ bất tài hạ được một tên độc tài, tôi sẽ mãi hoài khen ngợi và cám ơn y .  Tôi sẽ phanh phui khía cạnh bất tài, kể cả lên án những gì bất tài mang lại, nhưng tôi không tiếc vì đã hạ tên độc tài .

          Vấn đề đặt ra là:  không lẽ vì sợ “động chạm” mà không ai viết gì thêm?  Hơn nữa, không lẽ chỉ có một bên là sợ động chạm, còn bên kia thì không?  Huống gì Sự Thật vẫn chưa rõ ràng, ngay giữa những vị cùng chung một bên (khen Diệm) với nhau, như tôi nêu trên.  Riêng tôi, tôi không bao giờ dùng những thậm từ, vì tôi tự trọng và trọng người khác.

          Tóm lại, nếu tôi là tác giả bài ấy, và nếu đã có chứng cứ khả tín một cách khách quan rằng ông Diệm không có con trai, thì tôi sẵn sàng nhận là mình đã viết sai; khi tôi phục thiện thì tôi không sợ ai cười .

          Nhân đây, vì có vài bạn thắc mắc về tôi, tôi xin tóm tắt nói về “cái tôi đáng ghét”:  Dưới thời Pháp – Bảo Đại, tôi đã công khai viết sách chống Pháp cướp nước và Bảo Đại yếu hèn nên bị An Ninh bỏ tù; dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa tôi đã công khai chỉ trích các việc xấu ác của chế độ nên bị Công An Quốc Gia giam và đày; dưới thời Đệ Nhị Cộng Hòa tôi đã công khai phản đối mầm mống quân phiệt trong giới lãnh đạo nên bị cấp trên trù và dìm.  Trong cuốn hồi ký “Về Vùng Chiến Tuyến” của tôi do Văn Nghệ xuất bản năm 1996, tôi đã viết về Quốc Trưởng Bảo Đại:  “Diệm lật Bảo Đại vì Bảo Đại bất tài” (trang 308) và về Tổng Thống Ngô Đình Diệm:  “Tôi kính trọng Diệm, tôi không tán đồng việc giết Diệm, tôi phản đối cách giết Diệm; nhưng tôi thông cảm tình cảnh của những kẻ đã cỡi lên đầu hổ rồi: giết hổ hay hổ giết mình” (trang 307-08).  Trong cuốn hồi ký “Cảnh Sát Hóa – Quốc Sách Yểu Tử của Việt Nam Cộng Hòa” của tôi do Xây Dựng xuất bản năm 2002, tôi đã phê phán thẳng tay các việc làm sai quấy dưới thời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu .  Tôi nói từng người, từng việc; tôi không vơ đũa cả nắm.  Tôi tự đứng lên chống đối, nên bị trừng phạt, chứ không phải bị mất quyền lợi gì nên mới chống đối .  Về mặt chống Cộng, thành tích của tôi có nhiều kẻ khó sánh bằng.  Tất cả đã rõ trên Net:  <www.LeXuanNhuan.com>  Nói chung, tôi luôn cầu mong và hướng đến “Chân – Thiện – Mỹ” trong cuộc đời này .

            Về câu “tán gẩu” của anh “nếu chế độ cộng sản sụp đổ, chuyện gì sẽ xẩy ra ở Việt Nam. Nhiều người tin rằng… Các đảng phái sẽ đánh nhau chết bỏ để chiếm ghế trong chính quyền”, tôi cũng đồng ý với anh.  Trong bài thơ “Lời Nguyện Cầu trước Ngưỡng Cửa Tân Thiên Niên” (phổ biến trên Net trước năm 2000 và sau đó có in lại trong “Tuyển Tập Thơ Văn Xuân Thu” của ông Dương Huệ Anh ở San Jose vào năm 2003), tôi đã viết:

          “Khi quỷ dữ trên quê hương đền tội

          “Đừng bắt tôi phải hồi hương quá vội

          “Vì “quốc gia” cũng có kẻ độc tài:

          “Nhỡ bị ganh, thù “chụp mũ” thì nguy tai …”

                                                (Thanh-Thanh)

          Lần nữa, xin cám ơn anh.  Chúc anh thân tâm thường an lạc.

LÊ XUÂN NHUẬN     

*

*   *

PHẢN-ỨNG của ông NGUYỄN VI KHANH

Linh mục An Tôn Trần Văn Kiệm:

một nhân chứng nữa của lịch sử

        Linh mục An Tôn Trần Văn Kiệm vừa cho phồ biến một bài viết nhan đề “Có Phải Hoa Thịnh Đốn đã đưa ông Diệm về làm Tổng Thống Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam?” trong đó có các đoạn sau đây:

        “tôi từng có dịp sống thân mật bên cạnh Tổng thống Ngô đình Diệm từ năm 1951 (lúc mới đến Mỹ vận động chính trị) cho đến khi ông chết thảm vào năm 1963.”

        “mình biết về ông Ngô đình Diệm trải qua 12 năm kể từ năm 1951 cho tới năm 1963.”

        “ông bạn vong niên: Tổng thống Ngô đình Diệm.”

        “bằng hữu vong niên, khách quan theo rõi các hoạt động của Tổng thống Diệm sau năm 1954.”

        “(1945-46) hai ông (Trần Văn) Chương và (Ngô Đình) Nhu thì sống với chúng tôi ở trường Thần học Thượng kiệm. Cho tới nay trí nhớ của tôi còn ghi rõ hình ảnh ông Nhu, ăn vận như tất cả các sinh viên khác trong trường, một mình đứng trầm ngâm dưới bóng một cây nhãn, mắt coi cá bơi lượn dưới mương: cá lặng lẽ, người lặng lẽ…”

        “tôi và ông Diệm cùng chung một người bảo trợ là Đức Hồng y (Francis Spellman), cho nên hai chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội sống bên nhau.”

        “mỗi lần ông (Diệm) tới Manhattan (New York) tiếp chính khách tại khách sạn, thì ông thường cậy tôi đưa đón. Có khi tôi còn tình nguyện bỏ tiền riêng thuê khách sạn, vì biết ông cụ rất thanh bạch. Dần dần không có vườn đào để đọc lời thề kết nghĩa, mà hai “Việt kiều” niên canh cách nhau hai con giáp, đã trở nên bằng hữu vong niên chí thiết.”

“Khi Nguyễn đinh Hoà làm đám cưới, ông Cụ đòi tôi đưa đi mua quà tặng đôi tân hôn.”

“cả những tư tưởng giấu kín trong đầu tôi cũng đem ra ra thảo luận với ông Diệm. Phần ông, ông cũng làm như thế đối với người bạn vong niên là tôi.”

“(Lời Diệm:) Sang Âu châu, gặp nhà vua rồi, nhìn thấy  tiền đồ sáng tỏ hơn, tôi sẽ từ bên đó đánh điện tín cho Cha theo rõi, để cha thông báo cho các anh em chị em bên này yên lòng”.

        “khi  vừa nghe tin ông Ngô đình Diệm được hoàng đế Bảo đại mời về chấp chình lần thứ hai vào giữa năm 1954, tôi quyết định bỏ học theo ông cụ trở về Việt Nam.”

            “Trước khi ông Diệm đặt chân trở lại Việt Nam, tôi có tiếp được một bức thư ông Nhu gọi tôi về giúp chính phủ.”

            “Được tin người bạn vong niên trở về, ông nhờ Bác sĩ Tuyến tới trường chủng viện Phát diệm ở Phú nhuận mời tôi vào dinh độc lập. Bác sĩ nói: “Cha sẽ vào lối cửa tiền”. Tôi hỏi “Sao phải vào lối cửa tiền?” Bác sĩ đáp: “Vì ý tổng thống muốn như vậy.”…”

          “cửa mở cả hai cánh, một số người mặc đồng phục Việt Nam (không phải quân nhân) xếp hàng đứng chào, rồi họ dẫn tôi lên lầu tới một phòng ở đầu cánh trái dinh Độc lập, có Tổng thống Ngô đình Diệm trong bộ quốc phục ngồi đợi… Hai người uống trà do đám gia thuộc cũng vận khăn áo Việt nam phục thị.”

          Thế mà…

          Ở đoạn dưới, linh mục Trần Văn Kiệm viết như sau:

          “Tôi tự hỏi: tại sao có lễ nghi rườm rà tiếp đón tôi vào dinh độc lập như kể trên? Tôi tin rằng đó là sáng kiền riêng của Tổng thống Ngô đình Diệm, và hình như không được ông Nhu tán thành cho lắm, khiến cho từ đó về sau trong nhiều dịp gặp gỡ, ông Nhu nếu không nguội lạnh, thì cũng không bao giờ tỏ ý thịnh tình với tôi. Hồi ông Diệm còn ở Nữu ước, một hôm  chúng tôi tản bộ ở gần nhà anh Chị Bùi công Văn – thì anh Bùi công Văn xin chụp hình ông Cụ và tôi, vai sánh vai chung trong một tấm hình. Ông Ngô đình Diệm cho phép ngay, và cách đây chừng 20 năm, tìm đến Virginia thăm ông bà họ Bùi lần sau cùng, tôi còn thấy Album gia đình vẫn giữ tấm hình này, nhưng tấm thứ hai tôi đưa về Sài gòn đầu năm 1955 đã bị ông Nhu sai người tới tận nhà thu hồi để huỷ đi (vì sợ tôi không xứng đáng đứng sánh vai với Tổng thống?). Sự cố xảy ra vào quãng năm 1961.”

V

Vô Đề

        Linh mục Trần Văn Kiệm là một vị lãnh đạo tinh thần của Ky Tô Giáo là tôn giáo của chính hai ông Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, là một nhà trí thức, là một người bạn thân của Tổng Thống Diệm, lại là người không xa lạ gì với Cố Vấn Nhu, thế mà vì sợ linh mục Kiệm “không xứng đáng đứng sánh vai với Tổng Thống Diệm” (dù chỉ trong một tấm hình lưu giữ trong vài gia-đình) mà Cố Vấn Nhu đã cho thu hủy tấm hình ấy đi.

          Một người đàn-bà con-gái nào đó, tự xưng hoặc được biết đến như là người yêu, người tình của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm, trong lúc Tổng-Thống Diệm cần được tôn-sùng như là người chỉ “vì sông núi quên thân mình”, chẳng hề nghĩ đến tình-cảm nam nữ của bản-thân mình, thì người phụ-nữ kia hẳn là lại càng “không xứng đáng” bội phần khi nàng là mối đe-dọa thường-trực sẽ “đứng sánh vai với Tổng Thống Diệm”, dù chỉ là trên cửa miệng, nhưng là cửa miệng của cả toàn-dân.

Trở Về

Tìm Kiếm