Bảy Viễn thủ lĩnh Bình Xuyên (61)

Khuyết danh


Tại sao sợ ông Năm?

Nghe Bảy Viễn nói Năm Tài bày mưu cho Trung tá Savani “mượn” Mười Lực với Bảy Môn về điều tra, Mười Lực sôi máu anh chị lên. Anh quyết trừng trị Năm Tài cho nó biết “Mười Lực không phải dễ giởn mặt”. Anh bàn với Bảy Môn.

Bảy Môn vẫn chậm rãi:

– Thằng Năm Tài xấc láo, nên cho nó một bài học. Nhưng mà khó đó nghe.

– Sao khó? Nói coi?

– Trên ông Bảy, dưới ông Năm. Không nghe binh sĩ nói hay sao?

– Ông Năm kệ mẹ ông Năm. Mình là ông Mười, tại sao sợ ông Năm? Càng nói, Mười Lực càng nóng.

Mười Lực chưa kịp ra tay thì xảy ra một vụ khiêu khích khác mà Năm Tài đứng sau giật dây.

Ðối tượng cũng là Mười Lực.

Câu chuyện như sau:

Bảy Viễn làm một tiệc mừng hai bạn Bảy Môn và Mười Lực về với Bình Xuyên. Tiệc chỉ mời từ tiểu đội trưởng trở lên. Không biết ai sắp xếp chỗ ngồi mà Mười Lực lại ngồi đối diện với Savani, hai bên chỉ cách một với tay.

Qua vài tuần rượu, Savani giở giọng châm chọc hỏi Mười Lực:

– Giọng Tây nói tiếng Việt lơ lớ nghe dễ ghét:

– Ông Mười Lực về đây, tiệc tùng hoài hoài, Martell, Cognac uống thay nước lạnh, ông có còn tính trở vô khu nữa không?

Mười Lực tái mặt. Rõ ràng là thằng trùm Phòng Nhì này khiêu khích anh đây. Anh đứng bật dậy, xô ghế ra xa, nhìn thẳng vô mặt Savani và nói như hét:

– Tôi về thành vì những I. ý do riêng của tôi, nhưng dứt khoát không phải vì tiệc tùng có Martell, Cognac như ông Trung tá nói. ông Trung tá nên bỏ tánh khinh người đó đi! Mười Lực này là người Việt Nam, nhưng khi cần bảo vệ danh dự của mình, Mười Lực cũng dám “harakiri” như người Nhật.

Vừa nói, anh vạch nghe áo, chụp con dao trên bàn đưa lên.

Bảy Môn ngồi kế bên vội chụp con dao lại.

Mọi người trong bàn tiệc giật mình sửng sốt trước phản ứng dữ dội của Mười Lực.

Savani cũng bất ngờ, vội phân bua:

– Tôi chỉ nói đùa thôi, không ngờ ông Mười Lực chạm tự ái. Vậy tôi xin lỗi ông Mười.

Hắn đưa cốc rượu lên cho Mười Lực chạm để làm lành, nhưng anh làm lơ.

– Ðùa cái gì kỳ cục vậy? Nói trên đầu cha người ta rồi thôi sao?

Mười Lực xô ghế bỏ ra.

Bảy Môn chạy theo:

– Anh Mười, nguội lại đi! Nên nhớ hai đứa mình là khách quý của tiệc vui này. Anh bỏ đi là anh Bảy buồn lắm đó!

Trong khi Bảy Môn níu kéo Mười Lực thì Năm Tài tới nói nhỏ gì đó với Bảy Viễn, nhưng Bảy Viễn nạt:

– Mày im đi! Tại thằng sếp của mày xấc láo nên Mười Lực mới nổi ôn lên. Mày về chỗ ngồi di! Không có gì đâu!

Bảy Viễn vỗ tay khi Bảy Môn kéo Mười Lực trở lại chỗ cũ. Tiệc lại tiếp tục nhưng mất vui.

Bảy Viễn cho dàn nhạc tấu lên vài bản giật gân để xua không khí lạnh nhạt do cuộc đấu lý gây ra.

Ðêm đó, Mười Lực ở lại sau cùng để hỏi Bảy Viễn:

– Ai xếp đặt chỗ ngồi vậy? Có phải thằng Tài không? Nó đã bày kế cho thằng Savani mượn tôi với Bảy Môn để điều tra như mấy thằng đào ngũ, rồi còn tính mượn lưỡi thằng Savam mắng mỏ tôi nữa. Có phải nó không anh Bảy?

Bảy Viễn đưa Mười Lực ra hồ sấu tâm tình:

– Ðúng là nó lo mọi thứ trong tiệc vui hôm nay. Mình không biết nó có ý đồ gì khi để hai người ngồi đối diện nhau.

Nó nói gì với anh khi tôi nẹt thằng sếp của nó? Có phải nó biểu anh rầy tôi không?

– Thôi, bỏ quá đi anh Mười. Chấp nhất làm chi thằng đó.

Mười Lực lắc đầu:

– Không! Tôi không thể bỏ qua được đâu? Nó làm nhục tôi hai lần rồi. Tôi phải trị nó mới được.

Sòng bạc Kim Chung đêm nay đông khách đỏ đen. Lính Bình Xuyên vừa lãnh tiền là tới đây thử thời vận.

Ðang lúc buồn phiền, Mười Lực cũng tới đây chơi.

Bảy Viễn nghe Năm Tài báo cáo về nạn cờ bạc trong quân đội Bình Xuyên, thấy trước các hậu quả tai hại nên ra lệnh cấm. Ai bị bất tại trận sẽ bị kỷ luật. Chính Năm Tài làm trưởng ban kỷ luật.

Một đêm, Mười Lực đang chơi đề thì một binh sĩ chạy tới nói nhỏ:

– Ông Năm tới, ông Mười ơi?

Mười Lực ngó lên thấy Năm Tài đang xăm xăm đi tới. Anh mỉm cười nói với thằng lính:

– Ông Năm kệ mẹ ông Năm. Tao là ông Mười, tại sao lại sợ ông Năm?

Và nhanh như chớp, trong đầu anh lóe ra ý đồ “ăn miếng trả miếng” Năm Tài. Anh làm như mải mê ăn thua, không quan tâm tới bất kỳ ai.

Năm Tài tới kế bên, vỗ vai Mười Lực:

– Tôi bắt được tại trận…

Ðúng lúc đó, Mười Lực thúc mạnh cùi chỏ vào hông Năm Tài. Hắn kêu một tiếng “hự” rồi cúi xuống ôm hông. Mười Lực đóng kịch thật tài:

– Trời ơi, ông Năm? Tôi tưởng thằng lính nào hết tiền tới hỏi mượn… Ðang ăn thua mà…

Năm Tài ôm hông thật lâu, chừng bớt đau mới lủi thủi ra về. Từ đó hắn ta tránh xa Mười Lực.

Trở Về

Tìm Kiếm