Chuông Gọi Hồn Ai (21)

Chương 21

Trời về sáng, một làn gió ấm thổi qua và Robert Jordan nghe tuyết tan trên cành cây nặng nề rơi xuống. Đó là một buổi sáng vào cuối mùa xuân. Trong làn không khí đầu tiên hít vào buồng phổi, chàng biết rằng cơn bão núi gây nên trận mưa tuyết chẳng đáng kể gì rồi sẽ chóng qua. Chàng nghe tiếng chân ngựa sải nước kiệu trên tuyết ướt. Chàng lại nghe tiếng lách cách của kim khí khẽ chạm vào nhau và tiếng da răng rắc.

– Maria – Chàng nói vừa vỗ vai cô gái để đánh thức nàng dậy – Em trốn trong túi đi – Và một tay chàng gài nút áo một tay chàng cầm khẩu súng, dùng ngón tay tháo chốt an toàn. Chàng trông thấy cái đầu bị cạo trọc của cô gái chợt thụt sau vào túi ngủ, đoạn chàng ngước mắt nhìn tên kỵ mã đang tiến tới trong đám cây cối. Chàng tuột sâu vào túi ngủ hai tay nắm chặt khẩu súng, chĩa thẳng vào người đàn ông đang tiên về phía chàng. Lần đầu tiên chàng trông thấy hắn.

Bây giờ hắn gần như đang đối diện với chàng. Hắn ngồi trên lưng một con ngựa to, xám và đội một chiếc mũ ka ki, một cái áo choàng cắt ra từ một cái mền trông giống một cái poncho, chân mang giày ống đen nặng nề. Từ cái bao treo ở bên phải yên ngựa, nhô lên cái báng súng và băng đạn thuôn dài của khẩu súng liên thanh cỡ nhỏ. Hắn có khuôn mặt non choẹt và dữ tợn. Lúc đó hắn cũng vừa trông thấy Robert Jordan.

Hắn hạ bàn tay xuống gần khẩu súng và trong lúc hắn cúi xuống, kéo và giật cái bao súng, Robert Jordan thấy cái huy hiệu đo đỏ gắn trên ngực áo choàng bên trái hắn.

Nhắm vào giữa ngục hắn, xê một chút xuống phía dưới huy hiệu, Robert Jordan lảy cò.

Tiếng súng vang lên trong rừng cây phủ tuyết trắng.

Con ngựa chồm lên và người thanh niên vẫn cúi người về phía cái bao súng, hắn té nhào xuống đất, bàn chân phải vẫn dính vào bàn đạp ngựa.

Con ngựa bắt đầu chạy nhanh trong đám cây, kéo lê người thanh niên đang cố chồm lên, mặt va xuống đất. Roben Jordan đứng dậy, một tay còn cầm khẩu súng lục.

Con ngựa chạy băng qua rừng thông, kéo xệch người thanh niên phía sau, tạo thành một nét rạch lớn trên tuyết, với những tia máu chạy dài ở một bên. Nhiều người bước ra khỏi hang. Robert Jordan nghiêng người xuống, mở cái quần dài mà chàng đã dùng làm gối và bắt đầu mặc vào.

– Mặc đồ vào đi em. – Chàng bảo Maria. Chàng nghe có tiếng động cơ máy bay thật cao trên đầu. Nhìn vào trong đám cây chàng trông thấy con ngựa xám đã dừng lại với người thanh niên vẫn bị mắc vào bàn đạp, mặt ập xuống đất.

– Đến bắt con ngựa đi – Chàng kêu to về phía Primitivo đang bước đến gần chàng – Ai đang gác ở trên đó?

– Rafael. – Pilar đứng nơi cửa hang trả lời. Bà ta đứng đó, tóc vẫn còn thắt thành hai cái bím như lúc sắp sủa đi ngủ.

– Kỵ binh xuất hiện rồi đó – Robert Jordan nói – Hãy mang khẩu đại liên cổ lỗ sĩ của các người lên trên cao kia kìa.

Chàng nghe Pilar quay vào trong gọi “Angustin”. Bà ta lộn bước trở vào trong, sau đó hai người đàn ông vừa bước ra khỏi hang vừa chạy, một người vác khẩu súng tự động với chân ba càng lắc lư trên vai, còn người kia mang túi đạn.

– Hãy lên trên kia với bọn họ đi – Robert Jordan bảo Anselmo – Đồng chí hãy nằm dài cạnh khẩu súng cà meng để giữ mấy cái chân của nó.

Cả ba người cùng chạy lên con đường mòn ăn sâu vào rừng.

Mặt trời chưa lên tới các ngọn núi, Robert Jordan đứng cài nút quần và thắt dây nịt. Khẩu súng lục vẫn lủng lẳng nơi cổ tay chàng qua một sợi dây da. Chàng bỏ nó trở vào bao nơi thắt lưng. Đoạn chàng tuột gút sợi dây da và trồng đầu vào vòng dây.

Chàng nhủ thầm, rồi một ngày nào đó một kẻ nào đó sẽ thắt cổ mày với sợi dây này. Cũng may mà mày có nó. Chàng rút khẩu súng ra khỏi bao, tháo băng đạn, cho thêm vào đó một viên đạn lấy từ hàng đạn dọc bao súng, đoạn trả băng đạn về chỗ cũ.

Chàng nhìn qua đám cây, thấy Primitivo đang giữ lấy cương ngựa, rán sức tháo bàn chân của người thanh niên ra khỏi bàn đạp. Cái xác nằm sóng soài, úp mặt vào trời tuyết và trong khi chàng mải nhìn thì Primitivo bắt đầu lục lạo trong mấy cái túi của người chết.

– Thôi về. – Chàng kêu lên. Dẫn ngựa về. Khi quỳ xuống để cột lại giày, chàng nghe Maria đang loay hoay mặc đồ trong túi ngủ. Nàng không còn chỗ trong đời chàng lúc bây giờ đây.

Chàng nghĩ người thanh niên cưỡi ngựa đâu có ngờ chuyện đó xảy ra. Hắn đâu có đi trên một con đường mòn và hắn đâu có cảnh giác. Chắc hẳn là hắn thuộc một toán tuần thám phân tán mỏng trong vùng núi này. Nhưng mà khi toán tuần thám ghi nhận được sự mất tích của hắn, thì người ta sẽ lần theo dấu vết của hắn đến tận nơi này. Trừ phi tuyết tan sớm. Hoặc trừ phi có chuyện gì xảy ra cho toán tuần thám.

– Giờ đây tốt hơn đồng chí nên xuống đi. – Chàng bảo Pablo.

Mọi người đã bước ra khỏi hang với các bin cầm tay, lựu đạn giắt trong dây nịch. Pilar trao cho Robert Jordan một cái túi da đầy lựu đạn. Chàng lấy ra ba trái bỏ vào túi. Chàng bước trở vào hang, đến bên hai cái ba lô, mở cái ba lô đựng khẩu tiểu liên, lấy ra báng và nòng súng, ráp lại những bộ phận của khẩu súng tháo rời, lắp vào một băng đạn, và bỏ ba băng khác vào túi. Chàng nghĩ, túi mình tra bị đầy ắp miễn đừng có bung ra. Chàng bước ra khỏi hang, nói với Pablo:

– Tôi lên đó. Angustin có biết sử dụng khẩu đại liên của đồng chí không?

– Biết. – Pablo nói. Hắn nhìn Primitivo đang dẫn con ngựa về.

Mira qué caballo [1] – Hắn nói – Nhìn giùm tôi con ngựa kìa.

Con ngựa xám to lớn thở hào hển và khẽ run rẩy. Robert Jordan khẽ vỗ lên cổ nó.

– Tôi sẽ cho nó nhập vào những con khác. – Pablo nói.

– Không – Robert Jordan nói – Nó để lại dấu vết khi tới đây. Những dấu vết đó phải nổi bật lắm.

– Đúng – Pablo nhìn nhận – Tôi sẽ lên đường với nó. Tôi sẽ giấu nó và sẽ dẫn nó về khi tuyết tan. Đồng chí có ý kiến hay đó, ông đồng chí Inglés à.

– Hãy cho một người xuống phía dưới – Robert Jordan nói – Còn bọn mình thì phải đi lên phía trên.

– Chẳng cần đâu – Pablo nói – Những kẻ đi ngựa không thể đến bằng ngả ở phía dưới, còn chúng ta, chúng ta có thể chuồn bằng ngả này và bằng hai ngả khác nữa. Tốt hơn hết là đừng để lộ tung tích trong trường hợp có máy bay. Đưa bầu rượu cho tôi coi, Pilar.

– Để ông đi say xỉn à – Pilar nói – Thôi cầm đỡ cái này đi. – Hắn đưa tay đón lấy hai trái lựu đạn bỏ vào túi.

– Sao, say xỉn à – Pablo nói – Tình thế đang lúc nghiêm trọng mà. Nhưng mà đưa bầu rượu cho tôi. Tôi không thể làm tất cả công việc đó vừa uống nước lạnh.

Hắn nắm chặt dây cương, và nhảy phóc lên yên ngựa. Hắn mỉm cười, vuốt ve con ngựa cộc cằn. Robert Jorda trông thấy hắn âu yếm dùng chân cạ dọc theo hông của nó.

Qué caballo mas bonito [2] Hắn nói vừa tiếp tục vuốt ve con ngựa. Qué caballo mas hermoso [3]. Đi nào. Nó đi khỏi nơi này sớm chừng nào tốt chừng đó.

Hắn nghiêng mình, rút khẩu tiểu liên từ trong bao, đó là một khẩu súng ria loại nhỏ có thể lắp loại đạn 9 ly, hắn ngắm nghía khẩu súng: “Hãy coi chúng, võ trang ngon lành như vầy, – Hắn nói – đúng là thứ kỵ binh tân tiến”.

– Đúng là thứ kỵ binh tân tiến, dưới kia kìa, với mặt úp xuống đất đó. – Robert Jordan nói – Vámonos.

– Andrès, đồng chí hãy thắng yên ngựa và hãy chuẩn bị chúng cho sẵn sàng. Hễ nghe có tiếng súng thì cho chúng chạy lên rừng, ở sau khe núi, và đến gặp tụi này với súng ống đầy đủ, còn phụ nữ thì lo giữ ngựa. Fernando, đồng chí sẽ lo việc mang mấy cái ba lô cho tôi. Cần nhất là phải mang chúng đi một cách cẩn trọng. Tôi cũng giao việc này cho bà – Hắn bảo Pilar – Và bà hãy trông chừng việc chở chúng bằng ngựa.

Vámonos – Chàng nói – Ta đi đi.

– Còn Maria và tôi sẽ sửa soạn cho việc lên đường. – Pilar nói. Đoạn bà ta ghé sát vào Robert Jordan – Hãy nhìn hắn kìa. – Bà ta chỉ về phía Pablo đang ngồi trên lưng con ngựa xám trông như một anh cao bồi điệu nghệ, mũi con vật nở ra trong khi Pablo thay băng đạn cho khẩu tiểu liên. – Hãy nhìn hắn hí hửng với con vật kìa.

– Nếu tôi có được hai con ngựa thì tốt quá. – Robert Jordan nói, giọng thành thật.

– Con ngựa của đồng chí chính là sự nguy hiểm.

– Vậy thì hãy cho tôi một con la – Robert Jordan vừa nói vừa cười – Hãy lột hết tên này cho tôi – Chàng bảo Pilar vừa quay đầu nhìn người thanh niên nằm sấp trên tuyết. Và lấy hết giấy má thư từ của hắn, bỏ chúng vào túi ngoài của cái ba lô của tôi. Tất cả, đồng chí nghe không?

– Nghe rồi.

Vámonos. – Chàng nói.

Pablo đi ngựa phía trước, tiếp theo là hai người đàn ông kẻ trước người sau đang thận trọng từng bước đi để khỏi để lại dấu vết. Robert Jordan mang tiểu liên, nòng súng quay xuống. Chàng nghĩ, phải chi có thể lắp nó bằng cùng thứ đạn với khẩu súng kỵ binh kia. Nhưng mà không được. Đây là loại súng Đức. Khẩu súng của anh chàng Kachkine.

Mặt trời đã nhô lên trên ngọn núi. Từng ngọn gió nóng thổi tới làm tan tuyết đi. Đó là một buổi sáng mùa xuân êm dịu.

Robert Jordan nhìn ra phía sau và thấy Maria đang đứng cạnh Pilar. Sau đó, cô gái bắt đầu leo con đường mòn vừa co giò chạy.

– Em có thể đến với anh không? – Nàng nói.

– Không. Hãy phụ với Pilar.

Nàng đi bên cạnh chàng và nắm lấy cánh tay chàng.

– Được chớ, em đến với anh.

– Không được.

Nàng tiếp tục bước đi cạnh chàng.

– Em có thể giữ chân cho khẩu máy, như anh đã nói với lão Anselmo.

– Em sẽ không giữ chân, ngay cả chân súng máy.

Nàng cho bàn tay vào túi Robert Jordan.

– Không – Chàng nói – Nhưng hãy lo giữ gìn chiếc áo cô dâu của em.

– Hôn em đi anh – Nàng nói – Nếu ta phải xa nhau.

– Em không biết thẹn là gì. – Chàng nói.

– Không. Em không thẹn chút nào hết.

– Bây giờ em đi đi. Công việc nhiều lắm. Có thể bọn anh phải chiến đấu nếu chúng theo dõi dấu vết của con ngựa.

– Này anh, – Nàng nói – anh có thấy hắn mang vật gì trên ngực không?

– Thấy, rồi sao nữa?

– Đó là hình Thánh Tâm.

– Đúng rồi. Dân Navarre nào cũng có cái đó.

– Anh đã nhắm vào đó mà bắn à?

– Không, ở dưới kìa. Thôi em đi đi.

– Anh biết chứ – Nàng nói – Em thấy hết.

– Em không thấy gì đâu. Một người đàn ông. Một người đàn ông ngã ngựa. Vete [4]. Đi đi.

– Nói yêu em đi.

– Không. Bây giờ không phải lúc.

– Bây giờ anh không yêu em sao?

Dejamos [5]. Đi đi. Không thể cùng một lúc làm công việc này lại vừa yêu được.

– Em muốn giữ chân khẩu súng máy và được yêu anh, trong lúc súng nổ: tất cả những công việc đó cùng một lúc.

– Em điên rồi. Thôi đi đi.

– Em không điên – Nàng nói – Em yêu anh.

– Vậy thì trở xuống đi.

– Được rồi. Em đi đây. Và nếu anh không yêu em thì em sẽ yêu anh đủ cho cả hai.

– Khi nghe tiếng súng, – Chàng nói – em sẽ tới với mấy con ngựa. Em hãy phụ Pilar mang mấy cái ba lô. Có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Anh hy vọng thế.

– Em đi đây. Anh nhìn con ngựa Pablo kìa, nó đẹp làm sao.

Con ngựa to màu xám đang leo dốc con đường mòn.

– Ừ. Nhưng mà em đi đi.

Chàng nghe trong túi quần nắm tay của cô gái cọ sát vào đùi chàng. Chàng nhìn nàng và thấy đôi mắt nàng ứa lệ. Nàng rút tay ra khỏi túi quần và choàng tay ôm cổ Jordan, nàng hôn chàng.

– Em đi đây – Nàng nói – Me voy. Em đi đây.

Chàng quay đầu lại, nhìn nàng đứng yên trong những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh đang ve vuốt lên khuôn mặt màu nâu ngon phủ một mái tóc ngắn màu vỏ cây và màu vàng cháy xém. Nàng giơ nắm tay về phía chàng, quay lưng đi và bước trở xuống theo con đường mòn, đầu nàng cúi xuống.

Primitivo quay lại nhìn theo nàng.

– Nếu không có mái tóc ngắn quá thì đó là một cô gái đẹp. – Hắn nói.

– Ừ. – Robert Jordan nói. Chàng nghĩ tới một điều nào khác.

– Ở trên giường, cô ta thế nào? – Primitivo hỏi.

– Cái gì?

– Trên giường.

– Câm họng đi.

– Không có gì phải khó chịu mà, bởi vì…

– Thôi. – Robert Jordan nói. Và chàng bắt đầu ngắm nghía vị trí.

————————————

[1] Hãy nhìn con ngựa đẹp sao.

[2] Con ngựa tốt làm sao!

[3] Con ngựa đẹp làm sao!

[4] Em thấy không.

[5] Hãy để mặc chúng tôi.


Tìm Kiếm