Chuông Gọi Hồn Ai (38)
Chương 38
Họ đang ở trong hang, bọn đàn ông đang đứng trước bếp lửa, mà Maria đang cời cho lửa cháy. Pilar đã làm xong cà phê đựng trong một cái bình. Bà ta không ngủ lại sau khi đã đánh thức Robert Jordan dậy và bây giờ bà ta đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, trong bầu không khí xông đầy khói, đang vá lại một cái ba lô đã rách của Jordan. Cái kia thì đã sửa chữa xong. Ánh lửa soi sáng khuôn mặt bà ta.
– Hãy ăn tiếp món thỏ đi – Bà ta bảo Fernando – Làm sao cho bụng đồng chí đầy được? Nếu phải mổ bụng đồng chí thì coi chừng ở đây không có bác sĩ giải phẫu đâu nghe?
Hắn đang đứng tựa trên khẩu súng máy, chân đã xếp sát nòng súng, túi hắn dựng đầy lựu đạn, một túi đạn máng trên vai, và hắn đeo chéo qua vai một cái bọc dài đựng đầy quân lương. Hắn đang hút một điếu thuốc, tay cầm một cái chén cà phê hắn phà khói vào đó khi đưa nó lên môi.
– Đồng chí đúng là một gánh hàng rong. – Pilar bảo hắn – Đồng chí không thể đi xa một trăm thước với tất cả những thứ này.
– Qué va – Augustin nói – Toàn là xuống dốc cả mà.
– Tới chòi canh là phải leo dốc rồi mới đổ dốc sau đó. – Fernando nói.
– Tôi sẽ leo cái dốc đó như một con dê cái. – Angustin nói.
– Còn cậu em của đồng chí sao? – Hắn hỏi Eladio – Cậu em quý hóa của đồng chí, cậu ta dọt rồi à?
Eladio đang đứng tựa lưng vào vách.
– Thôi, câm họng đi. – Hắn nói.
Hắn nổi sùng và hắn biết rằng không ai còn lạ gì nữa. Hắn luôn nóng nảy và dễ nổi sùng trước khi hành động. Hắn rời khỏi vách, đến bên chiếc bàn và bắt đầu lấy lựu đạn từ một trong số những cái giỏ lớn bọc da thỏ, mở nắp, đặt dưới chân bàn và nhét đầy các túi.
Robert Jordan quỳ xuống gối cạnh hắn trước cái giỏ. Chàng chọn bốn trái lựu đạn cỡ to. Ba trái thuộc loại Mills, hình trái xoan, có khóa, bằng sắt nặng với một cái que kềm lại bằng một cái chốt nhỏ dính vào một cái khoen.
– Cái này ở đâu tới vậy? – Chàng hỏi Eladio.
– Cái này à? Từ vùng Cộng Hòa. Chính ông lão mang tới.
– Chúng ra làm sao?
– Valen mas, que pesan [1] – Eladio nói – Chúng quý như vàng.
– Chính tôi mang chúng về đó – Anselmo nói – Mỗi bọc có sáu chục quả. Chín chục livres đó, Inglés ạ.
– Các đồng chí đã sử dụng chúng chira? – Robert Jordan hỏi Pilar.
– Qué va, sử dụng chưa à? Chính nhờ chúng mà Pablo đã tàn sát đồn Otero đó.
Khi bà ta nhắc tên Pablo, Augustin buột miệng chửi thề. Robert Jordan trông thấy vẻ mặt bà ta hiện rõ dưới ánh lửa.
– Thôi đi – Bà ta khẳng giọng với Angustin – Cái đó không dàn xếp được gì.
– Chúng luôn luôn nổ chớ? – Robert Jordan cầm trong tay một trái lựu đạn màu xám, dùng móng tay cái ấn thử vòng cong nơi cái chốt.
– Luôn luôn – Eladio nói – Trong số những trái đã sử dụng, không có đến một trái lép.
– Nổ nhanh không?
– Trong khoảng cách người ta có thể ném nó. Nổ nhanh, khá nhanh.
– Còn những cái này?
Chàng cầm lên một trái phá có hình thù của một cái lon đồ hộp với một cái ngòi quấn quanh một lọn dây sắt.
– Cái này thì cà mèng lắm – Eladio bảo chàng – Nó nổ to có nổ nhưng không có miểng.
– Nhưng nó luôn luôn nổ chớ?
– Qué va, luôn luôn à? – Pilar nói – Không có vấn đề luôn luôn dù của bọn mình hay của bọn chúng.
– Nhưng đồng chí nói những thứ kia lúc nào cũng cả mà.
– Tôi đâu có nói – Pilar bảo – Đồng chí đã hỏi người khác mà! Tôi không hề thấy có chuyện lúc nào cũng nổ trong cái sự vụ này.
– Lúc nào chúng cũng nổ mà – Eladio cả quyết – Hãy nói cho đúng mụ ạ.
– Làm sao đồng chí biết chúng nổ tất cả được? Chính Pablo ném chúng mà. Còn đồng chí thì chả giết được ai tại Otero cả.
– Thằng đểu. – Angustin bắt đầu rủa.
– Câm họng đi – Pilar quát – Chúng đều xài được cả, Inglés à. Nhưng những cái có khía thì đơn giản hơn.
Tốt hơn tôi sẽ thử mỗi thứ một trái tại mỗi thỏi cốt mìn, Robert Jordan nghĩ. Nhưng những trái có khía thì nhanh và chắc chắn hơn.
– Đồng chí sẽ quăng lựu đạn phải không Inglés? – Angustin hỏi.
– Ừ, quăng chứ sao không! – Robert Jordan nói.
Nhưng lúc ngồi xổm xuống đó, móc lựu đạn ra, chàng mới nghĩ: Không thể được. Làm sao ta lại có thể tự lừa dối được mình cũng không biết. Lúc Sordo bị tấn công, chúng ta cũng đã bết bát không khác gì Sordo bết bát lúc mùa tuyết chấm dứt. Không thể chấp nhận được. Mày phải tiếp tục và thi hành một kế hoạch mà mày thừa biết là nó không đưa đến thành công. Bây giờ, vào lúc ban ngày này, nó không thể thành công được. Với những gì mày có hiện giờ, mày có thể đánh chiếm một trong hai cái đồn dễ như chơi. Nhưng mày không thể đánh cả hai: Tao muốn nói là mày sẽ không chắc ăn được. Đừng tự dối mình. Đừng làm thế trong ánh sáng ban ngày.
Cố bắt cả hai tay thì sẽ không bao giờ thành công. Pablo lúc nào cũng hiểu điều đó. Chắc chắn là luôn luôn hắn có ý định trốn đi, nhưng khi Sordo bị tấn công thì hắn biết là ta đã suy yếu. Mày không thể thực hiện một cuộc hành quân dựa trên căn bản một dự đoán rằng sẽ có những phép lạ xảy ra. Làm như thế mày sẽ giết cả bọn mà vẫn không thể giựt được cây cầu nếu mày không có được thứ gì khá hơn là những thứ mày hiện có. Mày sẽ giết Pilar, Anselmo, Angustin, Primitivo, tên Eladio nóng tính kia, tên du mục vô tích sự kia, và lão Fernando, và mày vẫn không thể giựt được cây cầu. Mày có cho rằng sẽ có một phép mầu nào đó và Golz sẽ nhận được cái thơ do Andrès mang đến và hắn cho ngưng lại tất cả? Nếu không là mày sẽ giết tất cả với những mệnh lệnh kia. Cả Maria nữa. Mày cũng sẽ giết nàng với những mệnh lệnh kia. Ngay cả nàng nữa, mày cũng không thể làm cho nàng khỏi liên lụy đâu. Trời đánh cái tên Pablo, chàng chửi thầm.
Không. Đừng nổi nóng. Nổi nóng thì cũng không thua gì sợ sệt. Nhưng đêm qua thay vì nằm ngủ với người yêu, lẽ ra mày nên chạy rong suốt cả đêm với mụ đàn bà để đào ra đủ nhân số để làm cho kế hoạch được tiến hành tốt đẹp. Phải, chàng nghĩ. Nhưng nếu làm như vậy biết đâu lại có chuyện không hay xảy ra cho ta khiến ta không còn có mặt ở đây mà giựt cây cầu. Phải. Đúng đó. Chính đó là lý do khiến ta không đi. Và mày không thể gởi bất cứ một ai đi vì lý do mày không muốn liều mất họ và thiệt thêm một người nữa. Mày phải giữ lại đầy đủ những gì mày có và tính kế để thi hành công tác với chừng ấy phương tiện. Nhưng kế hoạch của mày bết quá. Bết bát quá. Tao nói thật với mày. Đó là một kế hoạch trù liệu cho ban đêm và bây giờ là ban ngày. Kế hoạch ban đêm không thể ích lợi lúc trời sáng được. Cái cách suy tính ban đêm chẳng ăn thua gì vào lúc ban ngày. Và bây giờ, mày thấy rõ là nó chẳng có ích lợi thiết thực nào.
Nhưng mà John Mosby đã đối phó được với những trường hợp khó khăn không kém thì sao? Đúng, hắn đã thành công. Trường hợp còn gian nan hơn nữa là khác. Và hãy nhớ là cũng không nên đánh giá quá thấp cái yếu tố bất ngờ. Nhớ điều đó. Hãy nhớ là nếu mi có nhờ đó mà thành công được thì đấy cũng không phải là chuyện chó ngáp phải ruồi. Nhưng phải hiểu rằng đó không phải là cái cách để thi hành công tác. Làm cho công tác có thể thành công chưa đủ, phải làm sao cho chắc chắn mới được. Nhưng hãy nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra. Đấy, công việc đã thất bại ngay từ đầu, và sự thảm bại cứ dồn dập tăng lên như một hòn tuyết cứ quyện lấy tuyết mà lớn dần.
Từ chỗ chàng đang quỳ, bên cạnh chiếc bàn, chàng ngước mắt lên nhìn về phía Maria, nàng mỉm cười nhìn chàng, chàng đáp lại bằng một cái cười thoáng trên gương mặt, chàng lựa bốn quả lựu đạn và bỏ vào túi. Tôi có thể tháo lấy các kíp nổ và dùng lấy không khó khăn gì, chàng nghĩ. Nhưng tôi không nghĩ miểng lựu đạn sẽ gây được một tác dụng độc hại nào. Ngay khi khối thuốc phát nổ lựu đạn sẽ vỡ nhưng mảnh không rải ra. Ít nhứt là ta không tin là nó sẽ rải ra. Tôi chắc chắn là không. Hãy tự tin một chút chớ, chàng tự bảo thầm. Còn mày, trong đêm qua, mày đã nghĩ là mày và ông mày quá phi thường, còn cha mày thì chỉ là một tên hèn nhát. Bây giờ hãy tỏ ra tự tin một chút coi.
Chàng lại mỉm cười với Maria, nhưng chàng chỉ nghe nụ cười mình thoáng trên làn da căng dưới hai mẩu xương gò má và chiếc miệng.
Nàng tưởng mày phi thường lắm đó, chàng nghĩ. Tao thì tao nghĩ là mày bết lắm rồi. Và còn cái gloria đó và tất cả những chuyện phi lý kia nữa. Mày có những ý kiến phi thường ư? Mày đã thu xếp cái vũ trụ bé bỏng của mày đâu vào đấy rồi ư? Dẹp hết đi!
Mày hãy bình tĩnh, chàng tự nhủ. Đừng nổi nóng.
Âu cũng là một lối thoát. Lối thoát thì không bao giờ thiếu. Mày phải bám lấy cơ hội. Không cần phải chối từ tất cả mọi thứ đã có được chỉ vì mày sắp sửa mất chúng. Đừng làm như con rắn bị gẫy xương sống, chẳng biết làm sao bèn đi cắn lấy đuôi mình, xương sống mày chưa gẫy mà, thằng cà chớn. Chừng nào bị đánh đau hãy la chứ. Đợi lúc đánh nhau hãy nổi giận chứ. Lúc đánh nhau mặc tình mà nổi giận.
Pilar đến bên chàng với chiếc ba lô.
– Chắc chắn rồi đây – Bà ta nói – Mấy trái lựu đạn đó tốt lắm, Inglés. Đồng chí có thể tin cậy được.
– Đồng chí thấy thế nào?
Mụ nhìn chàng và vừa lắc đầu vừa mỉm cười. Chàng hỏi không biết nụ cười kia in sâu vào gương mặt bà ta đến độ nào. Phải sâu đậm lắm thì phải.
– Tốt – Bà ta nói – Dentro de la gravedad [2].
Bà ta quỳ xuống bên chàng và nói:
– Đồng chí thấy thế nào, sắp bắt đầu thật sự rồi còn gì?
– Tôi thấy mình ít người quá. – Robert Jordan đáp nhanh.
– Tôi cũng vậy – Bà ta nói – Ít quá. – Rồi bà ta nói cốt cho một mình chàng nghe – Maria có thể giữ mấy con ngựa được. Đâu cần đến tôi. Mình xích chúng lại. Chúng là chiến mã, nghe súng bắn chúng không hoảng hốt đâu. Tôi sẽ xuống đồn phía dưới và làm những việc của Pablo. Thế này là có thêm được một người.
– Được – Chàng nói – Tôi nghĩ là đồng chí thích thế.
– Đừng, Inglés à – Pilar nói mắt nhìn sát Jordan – Đừng lo. Tất cả sẽ êm đẹp. Nhớ là chúng không ngờ chuyện như vầy xảy đến cho chúng đâu.
– Phải. – Robert Jordan nói.
– Còn một việc nữa, Inglés – Pilar nói, cố làm cho cái giọng khàn khàn của mình trở nên dịu dàng – Còn chuyện cái bàn tay.
– Chuyện bàn tay gì? – Chàng nói một cách giận dữ.
– Đừng, nghe đây. Đừng giận cậu bé à. Về chuyện cái bàn tay đó. Tất cả chỉ là trò rẻ tiền của dân du mục. Chứ thật ra không có chuyện như vậy.
– Bỏ qua chuyện đó! – Chàng nói giọng lạnh lùng.
– Không – Bà ta nói bằng một giọng khan khàn và không kém phần ngọt ngào – Đấy chỉ là một chuyện tào lao do tôi bịa ra. Vì tôi không muốn đồng chí lo âu trong ngày ra trận.
– Tôi đâu có lo âu. – Robert Jordan nói.
– Có, Inglés à – Bà ta nói – Đồng chí rất lo âu, lo âu có lý do chánh đáng. Nhưng tất cả rồi sẽ tốt đẹp, Inglés à. Chúng ta được sinh ra là vì vậy.
– Tôi không cần có một chính trị viên. – Robert Jordan bảo mụ.
Bà ta lại nhoẻn miệng cười với chàng, một nụ cười tươi thắm chân thật trên chiếc miệng rộng với đôi môi mím chặt và bà ta nói:
– Tôi thương đồng chí lắm, Inglés à.
– Lúc này tôi không cần thứ đó – Chàng nói – Ni tu ni Dios [3].
– Phải – Pilar nói bằng tiếng thì thầm khàn khàn – Tôi biết. Tôi chỉ muốn cho đồng chí biết. Và đừng lo ngại. Chúng ta sẽ làm xong tất cả một cách rất tốt đẹp.
– Sao lại không? – Robert Jordan nói và mặt chàng thoáng hiện một nét cười – Dĩ nhiên là chúng ta sẽ hoàn tất tốt đẹp. Tất cả sẽ tốt đẹp.
– Chừng nào mình đi? – Pilar hỏi.
Robert Jordan nhìn đồng hồ.
– Ngay bây giờ. – Chàng nói.
Chàng đưa cho Anselmo một trong mấy cái ba lô.
– Thế nào ông lão? – Chàng hỏi.
Lão già vừa đẽo xong miếng chêm cuối cùng theo mẫu Robert Jordan đã đưa cho. Đấy là những miếng chêm phụ, đề phòng khi cần dùng đến.
-Tốt – Lão già ngước lên nói – Cho tới bây giờ, mọi thứ tốt đẹp – Lão đưa bàn tay ra – Coi này – Lão nói và mỉm cười. Đôi bàn tay lão không còn run nữa.
– Bueno, y qué? [4] – Robert Jordan nói với lão – Tôi lúc nào cũng có thể giữ cả bàn tay bất động, đâu đồng chí giơ ra một ngón coi.
Anselmo giơ ra một ngón tay. Ngón tay run run. Lão nhìn Robert Jordan và lắc đầu.
– Tay tôi cũng vậy – Robert Jordan đưa cho lão thấy – Luôn luôn là như vậy. Thế này là bình thường.
– Tôi thì không phải vậy. – Fernando nói. Hắn đưa ngón trỏ tay mặt ra cho hai người thấy. Rồi đến ngón trỏ trái.
– Đồng chí khạc nước miếng được không? – Angustin hỏi hắn và nháy mắt Robert Jordan.
Fernando tằng hắng và khạc nhổ xuống nền đất trong hang một cách hãnh diện rồi dùng chân chà đi.
– Dơ như bò – Pilar bảo hắn – Có muốn tỏ ra gan dạ thì cũng phải nhổ trong lửa chớ.
– Nếu mình không sắp rời khỏi nơi đây thì tôi đã không nhổ dưới đất Pilar à. – Fernando nói một cách nghiêm nghị.
– Bữa nay có khạc nhổ chỗ nào cũng phải coi chừng. Vì có thể đó là nơi đồng chí sẽ ở lại vĩnh viễn.
– Cái bà này nói chuyện như giống linh miêu. – Angustin nói. Hắn thấy cần đùa cợt quá, một cách biểu hiện điều ai cũng nhận ra.
– Tôi nói đùa đấy. – Pilar nói.
– Tôi cũng vậy – Angustin nói – Nhưng mà me cago en la leche, nhưng tôi sẽ an tâm khi chuyện đó bắt đầu.
– Tên du mục đâu? – Robert Jordan hỏi Eladio.
– Ngoài chỗ mấy con ngựa – Eladio nói – Nhìn qua miệng hang thấy được ngay.
– Hắn thế nào?
– Nhát lắm. – Eladio nói với nụ cười mỉm. Hắn nói đến sự nhút nhát của kẻ khác để cho mình được vững tâm.
– Nghe kìa Inglés – Pilar thốt lên. Robert quay lại nhìn bà và chàng thấy mồm bà há hốc, một cái nhìn đầy nghi ngại thoáng qua trên nét mặt. Chàng quay nhanh vào miệng hang, bàn tay đặt lên khẩu súng lục. Và kìa, một tay giữ chiếc mền sang một bên, khẩu tiểu liên ngắn quay nòng lên trên vai. Pablo đứng đó, vẫn bộ vó thấp, to bề ngang, mặt đầy râu ria, đôi mắt lươn với mí mắt đỏ hoe nhìn mông lung.
– Ông đó à! – Pilar nói với hắn, giọng ngờ ngợ.
– Tôi đây. – Pablo nói giọng tỉnh khô. Hắn bước vào hang.
– Kìa Inglés – Hắn nói – Tôi kiếm được năm tên thuộc nhóm của Elias và Alejandro trên kia, có cả ngựa nữa.
– Còn mấy cái kíp nổ và ngòi nổ đâu? – Robert Jordan nói – Và mấy thứ còn lại đâu rồi?
– Tôi quăng xuống khe núi, tuốt dưới sông rồi. – Pablo nói, mắt vẫn không ngó một người nào – Nhưng tôi đã nghĩ ra một cách làm nổ khối thuốc nổ bằng một quả lựu đạn.
– Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. – Robert Jordan nói.
– Có gì uống không. – Pablo nói với dáng điệu mệt nhọc.
Robert Jordan đưa cho hắn chai rượu, hắn uống nhanh và lấy mu bàn tay chùi qua miệng.
– Có chuyện gì vậy? – Pilar hỏi.
– Nada. Tôi phải một phút yếu lòng. Tôi đã bỏ ra đi nhưng rồi lại quay về.
Hắn quay lại Robert Jordan. En el fondo no soy cobarde. Trong thâm tâm tôi không phải là một thằng hèn nhát.
Nhưng mày lại là một thứ khác, Robert Jordan nghĩ thầm. Không phải vậy tao cùi đó! Nhưng tao mừng mà gặp lại được mày, thằng chó đẻ à.
– Tôi chỉ xoay được có năm tên của bọn Elias và Alejandro thôi – Pablo nói – Tôi đã cưỡi ngựa đi liên tục từ lúc ra khỏi đây tới giờ. Chín người của quý vị cũng chưa bao giờ làm nổi như vậy nữa. Không bao giờ. Tôi biết được điều này tối hôm qua khi Inglés cắt nghĩa cho tôi nghe. Không bao giờ. Ở đồn dưới chúng có bảy tên và một viên hạ sĩ. Liệu chúng sẽ báo động hay chiến đấu tự vệ đây? – Bây giờ thì hắn quay sang Robert Jordan – Lúc tôi trốn đi tôi nghĩ là đồng chí sẽ thấy là chuyện không xong và sẽ bỏ cuộc. Nhưng đến khi tôi quăng những dụng cụ của đồng chí xuống sông thì tôi lại nghĩ khác.
– Tôi mừng được gặp đồng chí – Robert Jordan nói. Chàng bước đến bên hắn – Chúng ta có mấy trái lựu đạn cũng được rồi. Thế cũng xong, ngoài ra không gì quan trọng.
– Không – Pablo nói – Tôi không giúp gì cho đồng chí cả. Đồng chí là một thứ điềm dữ. Tất cả mọi chuyện cũng tại đồng chí mà ra. Cả chuyện Sordo cũng thế. Những mà sau khi quăng mấy thứ đồ nghề của đồng chí tôi bỗng thấy cô đơn quá.
– Tổ mẹ ông. – Pilar nói.
– Thế nên tôi cưỡi ngựa đi tìm thêm mấy tên khác để cho công việc đạt đến kết quả. Tôi đã đem đến đây những tay cừ khôi nhứt mà tôi có thể tìm được. Tôi còn để họ trên kia để đến đây nói trước với đồng chí. Họ tường tôi là xếp.
– Ông là xếp, – Pilar nói – nếu ông muốn. – Pablo nhìn bà, làm thinh. Rồi hắn nói bằng một giọng bình thản – Tôi đã suy nghĩ nhiều từ sau vụ của Sordo. Tôi nghĩ nếu chúng ta có chết thì phải chết chung với nhau. Nhưng Inglés à. Tôi ghét đồng chí vì đồng chí mang đến điều này cho anh em.
– Nhưng, Pablo à, – Fernando nói, túi hắn đầy lựu đạn, vai hắn quấn một dây đạn, tay hắn còn cầm mẩu bánh mì quệt vào món xi-vê – Đồng chí không tin là công tác sẽ thành công à? Tối hôm kia đồng chí nói là đồng chí tin tưởng sẽ thành công kia mà.
– Cho hắn thêm ít xi-vê nữa đi – Pilar nói với Maria bằng một giọng đầy mỉa mai. Rồi quay sang Pablo, đôi mắt bà dịu xuống – Thế là ông lại quay về?
– Đúng như vậy, bà à.
– Ông vẫn được đón chờ – Pilar bảo hắn – Tôi không tin là ông có thể chết nhát như người ta tưởng.
– Sau những gì đã gây ra, tôi cảm thấy một sự cô đơn không sao chịu đựng nổi. – Pablo nói nhỏ nhẹ với Pilar.
– Không chịu nổi đâu – Pilar ra giọng chế giễu – Ông không chịu nổi được một khắc đồng hồ đâu.
– Bà đừng ngạo tôi. Tôi đã trở lại rồi đây.
– Và ông được đón tiếp – Bà nói – Tôi nói rồi ông không nghe à? Uống cà phê đi rồi chúng ta lên đường. Tuồng tích quá tôi mệt lắm.
– Cà phê đây à? – Pablo hỏi.
– Đúng. – Fernando nói.
– Cho tôi một ít đi, Maria – Pablo nói – Cô mạnh giỏi chứ? – Hắn hỏi mà không nhìn nàng.
– À – Maria nói và bưng cà phê đến cho hắn – Đồng chí có cần món xi-vê không? – Pablo lắc đầu.
– No me gusta ester solo [5]. – Pablo tiếp tục giải thích với Pilar như những người khác không có mặt tại đó – Tôi không thích sự cô đơn, Sabes? [6] Hôm qua, một mình làm việc vì sự lợi ích cho tất cả, tôi không thấy cô đơn là gì. Nhưng đêm rồi, Hombre! Qué mal lo pase! [7]
– Tổ tiên ông, ông Judas Isacriot lừng danh trước đây đã treo cổ mà chết đó. – Pilar nói.
– Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó nghe chưa – Pablo nói – Tôi đã trở lại rồi. Bà chưa thấy à. Đừng nói tới Judas hay bất cứ điều gì vậy nữa. Tôi đã về rồi đây.
– Mấy người của ông đem đến thế nào? Không phải là uổng công chớ?
– Son buenos. – Pablo nói. Hắn đánh liều nhìn vào thẳng mặt bà, rồi vụt quay mặt sang chỗ khác – Buenos y bobos. Họ giỏi và thật thà. Sẵn sàng chết và làm tất cả. A tu gusto. Đúng ý của bà. Như ý bà muốn.
Pablo lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Pilar, và lần này hắn không quay sang chỗ khác. Hắn vẫn cứ nhìn thẳng vào bà ta, với đôi mắt heo ti hí, với vành mắt đỏ hoe của hắn.
– Này ông – Bà nói, cái giọng khàn khàn của bà ta trở nên dịu dàng – Ông à. Tôi nghĩ một khi đã trót phạm phải một điều gì đó thì cái điều ấy nó sẽ đeo đẳng mãi.
– Listo – Pablo nói, nhìn thẳng vào Pilar đầy vẻ quả quyết – Tôi sẵn sàng đón nhận những gì xảy đến cho tôi trong ngày hôm nay.
– Tôi tin là ông đã quay lại – Pilar bảo hắn – Tôi tin điều đó. Nhưng mà, trời ơi, ông đã đi xa lắm đó.
– Đưa chai rượu cho tôi xin một hớp – Pablo nói với Robert Jordan – Và chúng ta lên đường ngay.
—————————————–
[1] Giá trị hơn trọng lượng.
[2] Trong tình hình nghiêm trọng.
[3] Không cần bà lẫn Chúa.
[4] Tốt, rồi sao?
[5] Tôi không thích cô đơn.
[6] Biết không?
[7] Hỡi ơi, tệ làm sao.