CỬU BÌNH 4 (Đảng Cộng Sản là lực lượng phản vũ trụ)

Lời mở đầu

Người Trung Hoa rất trọng “Đạo”. Thời xưa một vị hoàng đế mà hung bạo thì bị gọi là “hôn quân vô đạo.” Bất kể hành vi nào không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức thì được xem là “không có đạo đức”, thể theo hai chữ Hán ngữ là “Đạo” và “Đức”. Đến cả nông dân khi nổi dậy, họ cũng giương cao khẩu hiệu rằng họ “thế thiên hành Đạo”. Ngài Lão Tử [1] giảng rằng, “Có cái gì huyền bí và nguyên vẹn tồn tại trước khi khai thiên lập địa: Tĩnh mịch, vô hình, vắng vẻ và độc lập. Trường tồn khắp nơi trong tuyệt mỹ, là mẹ của vạn sự vạn vật. Ta không biết tên chi. Ta gọi đó làĐạo.” Ý nói rằng thế giới được hình thành từ “Đạo”.

Hơn trăm năm vừa qua, hồn ma Cộng Sản thình lình xâm chiếm khiến tạo thành một luồng trái với Tự nhiên, một lực lượng trái với nhân tính, gây ra vô vàn thống khổ và bi thảm. Chúng đã đẩy văn minh nhân loại đến bên bờ hủy diệt.  Hành động bạo tàn chống lại “Đạo”, tự nhiên cũng là phản thiên nghịch địa , rồi từ đó mà trở thành một lực cực kỳ tà ác và phản vũ trụ.

“Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên.” [2].  Người Trung Quốc từ xưa đến nay, tin tưởng và giữ đúng điều ‘Trời với người hợp nhất’; con người và trời đất hòa hợp, dựa nhau mà sinh tồn.  Đạo Trời không biến đổi,  tuần hoàn vận hành thuận theo Đạo một cách trật tự.  Đất thuận theo thiên thời, vì thế mà có bốn mùa phân biệt rõ ràng. Thuận theo trời đất, nhân loại được hưởng cuộc sống hài hòa hạnh phúc.  Điều này phản ảnh qua thành ngữ “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” [3].   Người Trung Hoa nghĩ rằng, thiên văn, địa lý, hệ thống lịch, y học, văn học, đến cả cấu trúc xã hội, tất cả đều thể theo quy luật này.

Nhưng chỉ có Đảng Cộng Sản thì lại cổ võ  “nhân định thắng thiên” và “triết lý đấu tranh”, coi thường Trời, Đất và Tự Nhiên.  Mao Trạch Đông nói rằng, “đấu với Trời là vui vô cùng, đấu với Đất là vui vô cùng, đấu với Người là vui vô cùng”.  Có lẽ từ các đấu tranh này mà Đảng Cộng Sản đạt được niềm vui thực sự, nhưng người dân đã phải trả cái giá cực kỳ thảm thương.

I. Đấu với Người, diệt tuyệt nhân tính

1. Thiện Ác điên đảo — mất hẳn nhân tính

Con người trước hết là người của tự nhiên, sau đó là người của xã hội.  “Nhân chi sơ tính bổn thiện” [4], “ Người nào cũng có thể động lòng trắc ẩn” [5] là những nguyên lý chỉ đạo mà con người sẵn có khi chào đời, các nguyên lý chỉ đạo này giúp họ phân biệt được đúng hay sai, thiện hay ác.  Tuy nhiên, đối với Đảng Cộng Sản, con người là thú vật, thậm chí còn như là máy móc.  Thể theo Đảng Cộng Sản, thì không kể là giai cấp tư sản hay giai cấp vô sản, tất cả cũng chỉ là lực lượng vật chất mà thôi.

Mục đích của Đảng Cộng Sản là kiềm chế thao túng người ta và dần dần biến họ thành bọn hung tợn, tạo phản của cách mạng.  Karl Marx cho rằng, “Chỉ có lực lượng vật chất mới có thể phá tan được lực lượng vật chất; mà lý luận một khi đã nắm được quần chúng, cũng sẽ biến thành một lực lượng vật chất.” [6]  Ông ta tin rằng toàn bộ lịch sử của nhân loại không gì khác hơn là sự tiến hóa liên tục của nhân tính, rằng trên thực tế nhân tính chính là giai cấp tính, rằng không có gì là cố hữu, bẩm sinh mà tất cả đều là sản phẩm của môi trường mà thôi.  Ông ta lý luận rằng con người là một “người của xã hội”, và không đồng ý với khái niệm “người của tự nhiên” mà Feuerbach [Phơ-bách] thừa nhận.  Lenin tin rằng chủ nghĩa Marxism không thể tự nhiên mà tạo ra trong thành phần giai cấp vô sản, mà phải từ bên ngoài mà đưa vào.  Lenin [Lê-nin] cố gắng nỗ lực hết sức nhưng vẫn không làm cho công nhân chuyển từ đấu tranh kinh tế sang đấu tranh chính trị để chiếm đoạt quyền lực.  Cho nên ông đặt hy vọng vào Thuyết Phản Xạ Có Điều Kiện của Ivan Petrovich Pavlov, người đã từng đoạt giải Nobel. Lenin cho rằng lý thuyết này “có ý nghĩa quan trọng đối với thành phần giai cấp vô sản trên toàn thế giới.” Trotsky [7] còn tự phụ rằng Thuyết Phản Xạ Có Điều Kiện không những chỉ thay đổi con người về mặt tâm lý, mà còn thay đổi con người về mặt vật chất.  Cũng giống như một con chó chảy nước miếng mỗi khi nghe tiếng chuông gọi bữa ăn trưa reo lên, quân lính nghe súng nổ mà dũng cảm xông lên và hiến dâng mạng sống cho Đảng Cộng Sản.

Từ cổ xưa, người ta tin tưởng rằng thành quả có được từ nỗ lực và lao động.  Bằng cách lao động chăm chỉ người ta có được cuộc sống thịnh vượng.  Biếng nhác là bị khinh thường và hưởng lợi mà không lao động là trái với đạo đức.  Sau khi Đảng Cộng Sản lan tràn vào Trung Quốc như một bệnh dịch, chúng hô hào cặn bã xã hội và những kẻ ăn không ngồi rồi đi chia đất, cướp đoạt tài sản riêng tư, áp bức mọi người, công khai làm như thế dưới danh nghĩa pháp luật.

Ai cũng hiểu rằng kính trọng người lớn tuổi, chăm lo trẻ em là tốt; không kính trọng người lớn tuổi và thầy giáo là xấu.  Nền giáo dục theo Khổng Tử khi xưa có hai phần: Tiểu Học và Đại Học. Giáo dục của Tiểu học là dạy cho trẻ em dưới 15 tuổi, chủ yếu là tập trung vào quy tắc về vệ sinh, giao tiếp xã hội, nghi thức (có nghĩa là giáo dục vệ sinh, cách đối xử xã hội, lời nói v..v).  Giáo dục Đại Học nhấn mạnh về Đức tính và tiếp thụ Đạo Lý [8].  Trong các chiến dịch của Đảng Cộng Sản Trung Quốc để chỉ trích Lâm Bưu [9], phê phán Khổng Tử và bãi bỏ không kính trọng thầy, Đảng đã xóa tan tất cả chuẩn mực đạo đức trong tâm hồn của thế hệ trẻ.

Có một câu nói từ cổ xưa thế này, ‘Một ngày làm thầy của ta, thì trọn đời ta phải kính trọng người đó như là cha của mình.’

Ngày 5 tháng 8 năm 1966, Biện Trọng Vân, một cô giáo của Trường Trung học Nữ thuộc Đại Học Sư Phạm Bắc Kinh, bị các nữ sinh của cô bắt diễn hành trên phố, đội một chiếc mũ lừa cao, quần áo dính đầy mực đen, quàng một cái bảng đen sỉ nhục trên cổ, đi giữa đám học sinh trong khi chúng đang đánh trống bằng thùng rác.  Cô bị bắt phải quỳ trên mặt đất, bị đánh bằng một cái gậy gỗ có đóng đinh lởm chởm, và bị đổ nước sôi lên người.  Cô ta đã bị tra tấn đến chết đi.

Một nữ hiệu trưởng trường Trung học của Đại học Bắc Kinh bị học sinh bắt phải gõ lên một cái chậu rửa đã vỡ và la lớn rằng “Tôi là một phần tử xấu”.  Để làm nhục bà ta, tóc bà đã bị cắt xén một cách bừa bãi.  Bà bị đánh vào đầu cho đến khi máu phun ra, trong khi đó thì bị bắt buộc phải quỳ xuống và bò trên mặt đất.

Ai cũng nghĩ rằng sạch là tốt, bẩn là xấu.  Vậy mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc lại hô hào “phủ bùn khắp người và làm chai đầy bàn tay”, lại còn khen rằng “tay lem luốc và chân dính phân bò” [10] là hay.  Những người như thế được xem là những phần tử cách mạng nhất, có thể đi học đại học, được gia nhập Đảng, được thăng chức, cuối cùng trở thành lãnh đạo của Đảng.

Tiến bộ của nhân loại là tiến bộ về kiến thức, nhưng dưới sự thống trị của Đảng Cộng Sản, kiến thức bị xem là những thứ không tốt.  Các phần tử trí thức thì bị xếp loại thành ‘loại hôi thối hạng chín’ — là tệ nhất trên tỉ lệ từ một đến chín.  Người trí thức phải học hỏi từ dân mù chữ, phải bị nông dân nghèo giáo dục lại để họ được cải tạo và bắt đầu một cuộc sống mới.  Trong việc cải tạo lại thành phần trí thức, các giáo sư từ Đại học Thanh Hoa bị đày đến đảo Như Châu ở Nam Xương, tỉnh Giang Tây. Bệnh sán máng [11] là một bệnh rất phổ biến ở khu vực này, thậm chí một trại lao động cải tạo trước kia ở chỗ này cũng phải dời đi nơi khác.  Vừa khi đụng vào nước sông, các giáo sư này đã bị nhiễm trùng và bị bệnh sơ gan, vì thế mà mất đi khả năng làm việc và sống.

Dưới sự chủ mưu của cựu Thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai, Đảng Cộng sản Căm-pu-chia (Khờ-me Đỏ) đã tiến hành cuộc đàn áp dã man nhất nhắm vào thành phần trí thức.  Những người có tư tưởng độc lập trở thành đối tượng bị cải tạo và bị tiêu diệt về tinh thần lẫn thể xác.  Từ năm 1975 đến 1978, một phần tư dân số của Căm-pu-chia đã bị ám sát, một số người chỉ vì có cái dấu đeo mắt kính trên mặt mà bị giết chết.

Sau khi Đảng Cộng Sản Căm-pu-chia chiến thắng vào năm 1975, Pol Pot [Pôn-pốt] vội vàng bắt đầu thành lập chủ nghĩa xã hội — gọi là “một thiên đàng của xã hội nhân loại”, một xã hội không có sự khác biệt về giai cấp, không phân biệt thành thị nông thôn, không có tiền tệ hay thương mại.  Cuối cùng thì các gia đình bị tan nát và được thay thế bởi những đội lao động nam và những đội lao động nữ.  Tất cả bị bắt phải làm việc và ăn chung với nhau, mặc đồng phục cách mạng màu đen hay quân phục.  Vợ chồng chỉ được phép gặp nhau mỗi tuần một lần.

Đảng Cộng Sản tuyên bố rằng không sợ Trời, không sợ Đất và ngông cuồng đòi cải tạo lại trời đất. Thật ra là chúng hoàn toàn chối bỏ hết thảy các nhân tố và lực lượng chân chính trong vũ trụ.  Khi còn là sinh viên ở Hồ Nam, Mao Trạch Đông đã từng nói rằng:

“Trong những thế kỷ, các dân tộc đã từng trải qua những cuộc cách mạng lớn lao. Thường thường cái cũ thì bị rửa trôi đi và tất cả được nhuộm lại với cái mới; biến đổi to lớn xảy ra, có thể bao gồm sống và chết, thành công và hủy diệt.  Cũng giống như sự hủy diệt của vũ trụ. Mà hủy diệt của vũ trụ chắc chắn không phải là sự hủy diệt cuối cùng, và cũng không hẳn hủy diệt ở nơi này thì sẽ là sáng tạo ở nơi kia.  Con người chúng ta ai cũng có phần trong sự hủy diệt như thế, bởi vì trong việc hủy diệt vũ trụ cũ, chúng ta sẽ đem lại vũ trụ mới.  Chẳng phải nó tốt hơn vũ trụ cũ hay sao!”

Tình cảm đối với người thân thuộc là điều tự nhiên của con người.  Tình cảm thân mến giữa vợ chồng, con cái, cha mẹ, bạn bè nói chung là bình thường trong xã hội loài người.  Qua các cuộc vận động chính trị liên tiếp, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã thay đổi con người thành chó sói, thậm chí biến thành thú vật hung tợn hơn cả chó sói nữa.  Ngay cả những con hổ hung dữ nhất cũng không ăn thịt con của nó; nhưng dưới quyền thống trị của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, cha mẹ và con cái đấu tố nhau, vợ chồng tố cáo nhau, đều là chuyện thường; quan hệ gia đình thân thuộc thường thường không được chấp nhận.

Vào giữa thập niên 1960, một nữ giáo viên ở một trường tiểu học tại Bắc Kinh vô tình viết hai chữ ‘chủ nghĩa xã hội’ và ‘sụp đổ’ chung với nhau, lúc cô tập cho các học sinh viết chữ Hán.  Các học sinh liền báo cáo cô.  Sau đó, hằng ngày cô ta bị phê bình chỉ trích và bị các nam học sinh tát mặt.  Con gái của cô ta đã cắt đứt tình mẹ con với cô.  Khi tranh cãi dữ dội trong các buổi sinh hoạt chính trị, con gái cô ta đã chỉ trích thái độ của mẹ mình trong “chiều hướng mới của đấu tranh giai cấp”.   Tiếp theo sự bất hạnh này, vài năm sau, cô giáo viên đó thường ngày không làm chi khác hơn mà chỉ quét dọn trường và dọn dẹp nhà vệ sinh.

Ai đã từng sống trong thời Cách Mạng Văn Hóa sẽ không bao giờ quên cô Trương Chí Tân, bị cầm tù vì phê phán Mao Trạch Đông bị thất bại trong chiến dịch Đại Nhẩy Vọt.  Rất nhiều lần cai ngục cởi hết quần áo của cô ta, còng tay cô về phía sau và quẳng cô vào xà-lim của đàn ông để cho các tù nhân nam hãm hiếp tập thể.  Cuối cùng cô ta đã bị điên loạn. Trước khi bị giết chết, cai ngục sợ rằng cô ta sẽ hô to những khẩu hiệu phản đối, nên bọn chúng đè đầu cô ta trên một phiến đá và cắt cuống họng cô mà không dùng một chút thuốc tê.

Trong cuộc đàn áp bức hại Pháp Luân Công những năm gần đây, Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn liên tục sử dụng thủ đoạn cũ đó để kích động căm thù và xúi giục bạo lực.

Đảng Cộng Sản tiêu diệt bản tính thiện lương của con người, chúng xúi giục, dung túng và lợi dụng phần ác trong nhân tính của con người để củng cố quyền thống trị của chúng.  Từ cuộc vận động này đến cuộc vận động khác, người có lương tâm vì kinh sợ bạo lực mà ép buộc phải im lặng.  Đảng Cộng Sản đã tiêu diệt chuẩn mực đạo đức trong vũ trụ một cách có hệ thống; mục đích là để hoàn toàn phá hủy khái niệm đạo đức, phá hủy khái niệm Thiện và Ác mà nhân loại đã duy trì hàng ngàn năm qua.

2. Tà ác đến độ đã vượt qua quy luật tương sinh tương khắc

 Ngài Lão Tử giảng rằng: “Dưới gầm trời, tất cả nhận thấy cái đẹp là đẹp bởi vì có cái xấu.  Biết được cái thiện là thiện bởi vì có tà ác.  Cho nên ‘có và không’ sinh cùng với nhau.  Khó khăn và dễ dàng phối hợp với nhau.  Dài và ngắn so với nhau, cao và thấp nghiêng vào nhau, tiếng nói và âm thanh hòa hợp nhau; trước và sau đi theo nhau.” [12]

Nói một cách đơn giản, quy luật tương sinh tương khắc tồn tại ở thế gian của con người.  Không chỉ có người ta được phân chia thành người tốt và người xấu, mà thiện và ác cũng cùng tồn tại trong bản thân của mỗi một người.

Đạo Chích, một nhân vật điển hình của bọn cướp ở Trung Quốc thời xưa, nói với đám lâu la rằng “Ăn cướp cũng phải có Đạo.”  Hắn tiếp tục nói rằng tên cướp cũng phải có tài cao, dũng cảm, ân nghĩa, trí tuệ và nhân từ.  Đó là nói rằng, ngay cả một tên cướp cũng không thể muốn làm gì làm, mà còn có các qui củ phải tuân theo.

Nhìn lại lịch sử của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, có thể nói là tràn đầy thủ đoạn xảo quyệt và phản bội, không có qui củ bó buộc.  Ví dụ, bọn cướp tôn trọng nhất là “nghĩa”.  Đến cả nơi mà chúng chia của cải cướp đoạt cũng được gọi là “ Tụ nghĩaphân sảnh đường” (Sảnh đường để phân chia đồ tụ nghĩa). Vậy mà khi khủng hoảng xảy ra giữa các đồng chí trong Đảng Cộng Sản Trung Quốc, thì họ tố cáo và buộc tội lẫn nhau, thậm chí còn bịa đặt tội danh giả để hại nhau, chà xát thêm muối vào vết thương.

Lấy Tướng Bành Đức Hoài làm ví dụ. Mao Trạch Đông xuất thân từ một gia đình nông dân, đương nhiên thừa biết rằng một mẫu đất không thể nào sản xuất ra 130 ngàn cân gạo [13] và cũng thừa biết rằng điều mà Tướng Bành nói tất cả là đúng.  Mao cũng biết rõ rằng Bành không có ý định cướp đoạt quyền hành của Mao, chưa kể đến việc Bành đã cứu mạng Mao nhiều lần khi Bành chỉ có 20 ngàn quân mà chiến đấu với 200 ngàn quân lính của Hồ Tông Nam trong cuộc nội chiến giữa Đảng Cộng Sản và Quốc Dân Đảng ở Trung Quốc.  Vậy mà khi Bành vừa phát biểu ý kiến bất đồng với Mao, lập tức Mao phát cơn thịnh nộ, ném vào thùng rác một bài thơ mà Mao đã viết ca ngợi về Bành—“Ai dám rút kiếm cưỡi ngựa tiến lên, chỉ có tướng Bành chúng ta!”— Mao nhất quyết xử tử Bành, không đếm xỉa gì đến sự cao thượng và tình đồng chí ân nhân cứu mạng của Bành đối với mình, có thể nói là ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đảng Cộng Sản giết người một cách tàn bạo thay vì cai trị với lòng nhân từ; chúng đàn áp bức hại đảng viên, không kể đến tình đồng chí và không nói đến nghĩa khí; chúng bán rẻ đất của Trung Quốc, hành động hèn nhát; tự chúng làm cho mình trở thành kẻ thù của lòng tin chân chính, chúng thiếu trí tuệ; chúng đề cao các cuộc vận động quần chúng, chà đạp đường lối trị quốc của các bậc thánh nhân.  Tóm lại, Đảng Cộng Sản đã  đi quá xa, đến cả một chút chuẩn mực đạo đức tối thiểu ấy như là “Ăn cướp cũng phải có Đạo.” mà chúng cũng vứt đi.  Sự tà ác của chúng đã vượt hẳn đạo lý tương sinh tương khắc trong vũ trụ.  Đảng Cộng Sản triệt để lật đổ nhân tính và tự nhiên, mục đích là chúng muốn lật đổ tiêu chuẩn Thiện và Ác, lật đổ quy luật của vũ trụ.  Khi những cuồng vọng đi đến tột cùng, thì tự nhiên chúng khó mà chạy trốn khỏi cái kết cục phải bị tiêu diệt.

II. Đấu với Đất, làm trái với tự nhiên, gây tai họa vô cùng

1. Mở rộng đấu tranh giai cấp đến sự Tự Nhiên

Kim Huấn Hoa, một học sinh tốt nghiệp trung học vào năm 1968 của trường Trung học Ngô Tùng số 2 của Thượng Hải và cũng là một thành viên của Ủy Ban Thường Trực Hồng Vệ Binh Trung Học ở Thượng Hải, được đưa đến vùng quê của tỉnh Hắc Long Giang vào tháng Ba năm 1969.  Vào ngày 15 tháng 8, năm 1969, những cơn lũ dữ dội từ trên núi đổ xuống và làm ngập nhanh chóng hết cả các khu vực xung quanh sông Song Hà.  Kim nhảy vào trong dòng nước đang chảy xiết để kéo lên hai cột dây điện cho đội sản xuất của anh ta nên đã bị chết đuối.

Sau đây là hai đoạn văn trong nhật ký [14] của Kim viết trước khi chết.

Ngày 4 tháng Bảy:
Tôi bắt đầu cảm thấy sự nghiêm trọng và ác liệt của đấu tranh giai cấp ở nông thôn.  Là một Hồng vệ binh của Mao Chủ Tịch, với tư tưởng bất chiến bại của Mao Trạch Đông làm vũ khí, tôi hoàn toàn sẵn sàng chiến đấu chống lại lực lượng phản động.  Dù phải hy sinh mạng sống, tôi vẫn sẵn sàng chiến đấu.  Tôi sẽ chiến đấu! chiến đấu! và chiến đấu với tất cả khả năng của tôi để củng cố giai cấp vô sản chuyên chính .

Ngày19 tháng Bảy:
Kẻ thù giai cấp trong đội sản xuất đó vẫn còn kiêu ngạo.  Thanh thiếu niên trí thức về vùng quê chính là để tham gia vào ba cuộc đấu tranh cách mạng lớn lao ở vùng quê.  Trước tiên là tham gia đấu tranh giai cấp. Chúng ta  nên dựa vào giai cấp nông dân nghèo và thấp dưới trung bình, vận động quần chúng và tiêu diệt tính kiêu ngạo của kẻ thù .Chúng ta là  thanh thiếu niên đã hiểu biết phải luôn luôn nâng cao khẩu hiệu vĩ đại của Tư Tưởng Mao Trạch Đông, đừng quên đấu tranh giai cấp, và đừng quên đấu tranh giai cấp vô sản chuyên chính.

Kim về vùng quê với tư tưởng đấu với Trời,  đấu với Đất và cải tạo lý tưởng của nhân loại.  Quyển nhật ký của anh đã thể hiện tâm của anh đầy “chiến đấu”.  Anh mở rộng ý tưởng “đấu tranh với con người” với mục đích là đấu với Trời, đấu với Đất, vì tư tưởng đó mà mất đi mạng sống của cá nhân mình.  Kim là một trường hợp điển hình của triết lý đấu tranh, đồng thời rõ ràng cũng trở thành nạn nhân của nó.

Engels đã từng cho rằng “Tự do là sự nhận thức những điều tất nhiên”.  Mao Trạch Đông thêm vào đó một câu “và là sự cải tạo thế giới.”  Phần cuối của câu này hoàn toàn nêu rõ ra thái độ của Đảng Cộng Sản về Tự Nhiên, đó chính là cải tạo sự Tự Nhiên.  Đối với nhận thức của Đảng cộng sản, “tất nhiên” là những thứ mù quáng, và là những “qui luật” mà chúng không cách nào hiểu nổi nguồn gốc.  Chúng tin rằng Tự Nhiên và nhân loại có thể  “chinh phục” được bằng cách vận động ý thức chủ quan con người để diễn giải quy luật khách quan.  Trong nỗ lực cải tạo sự Tự Nhiên, Đảng cộng sản đã gây hỗn loạn cho cả Nga và Trung Quốc, đây là hai nơi thí nghiệm của chúng.

Các bài hát dân ca trong thời Đại Nhẩy Vọt đã thể hiện cái tâm cuồng vọng và ngu xuẩn của Đảng Cộng Sản Trung Quốc: “Hãy cho núi cao phải cúi đầu, hãy cho sông biển phải nhường bước”; “Không Ngọc Hoàng Thượng Đế trên trời, không Long Vương dưới đất.  Chính ta là Ngọc Hoàng Thượng Đế và chính ta là Long Vương.  Dưới mệnh lệnh của ta ba núi năm đèo cũng phải dẹp đi, nhìn xem ta đến đây!” [15]

Đảng Cộng Sản đã đến!  Chúng đã phá hoại sự quân bình tự nhiên và phá hoại thế giới từ nguyên thủy vốn đã hài hòa.

2. Phá hoại sự Tự Nhiên,  phải tự nhận lãnh hậu quả

Dưới chính sách nông nghiệp mà dùng thóc lúa làm chủ yếu, Đảng Cộng Sản Trung Quốc cố ý biến đổi các vùng đồi núi lớn rộng  và đồng cỏ không canh tác được thành vùng nông nghiệp, và lấp các sông hồ ở Trung Quốc để cải biến thành các vùng đất nông nghiệp.  Kết quả thế nào?  Đảng Cộng Sản Trung Quốc tuyên bố rằng mức sản xuất lúa gạo vào năm 1952 đã vượt trên mức sản xuất vào thời Quốc Dân Đảng, nhưng Đảng Cộng Sản Trung Quốc không tiết lộ ra là, mãi cho đến năm 1972 thì tổng số lượng sản xuất thóc lúa ở Trung Quốc vẫn chưa bằng lượng sản xuất thời thái bình thịnh vượng của Vua Càn Long đời nhà Thanh.  Thậm chí cho đến ngày nay, số lượng sản xuất lúa gạo của Trung Quốc tính theo đầu người, vẫn còn thấp hơn số lượng sản xuất của đời nhà Thanh, và cũng chỉ bằng một phần ba số lượng sản xuất của thời nhà Tống, đó là thời kỳ mà sản xuất nông nghiệp đạt đến mức cao nhất trong lịch sử Trung Quốc.

 Kết quả của sự đốn cây, và san lấp sông hồ bừa bãi, đã phá hoại trầm trọng cho hệ sinh thái Tự nhiên của Trung Quốc.  Ngày nay hệ sinh thái ở Trung Quốc đang trên đà suy sụp. Sự khô cạn của sông Hải Hà và sông Hoàng Hà và độ ô nhiễm của Sông Hoài và Sông Dương Tử (Trường Giang) đã cắt đứt con đường sinh tồn mà Trung Quốc dựa vào để sinh sống.  Đồng cỏ ở các vùng Cam Túc, Thanh Hải, khu Nội Mông, và Tân Cương biến mất, những trận bão cát đã có lối để thổi vào khu vực trung tâm của đồng bằng.

Vào thập niên 1950, dưới sự chỉ dẫn của các  chuyên gia Sô-viết, Đảng Cộng Sản Trung Quốc cho xây nhà máy thủy điện Tam Môn Hạp trên sông Hoàng Hà.  Cho đến ngày nay, nhà máy điện này chỉ mang lại một công suất phát điện bằng sức của một con sông trung bình sản xuất thôi, dù rằng sông Hoàng Hà là sông lớn thứ nhì ở Trung Quốc.  Còn tệ hại hơn nữa , dự án này đã tạo ra sự tích tụ các chất bùn và cát ở phía thượng nguồn dòng sông, khiến cho đáy sông dâng cao lên.  Vì lý do này, ngay cả một trận bão lụt trung bình thôi cũng đủ gây thiệt hại to lớn cho mạng sống và đất đai tài sản của người dân sống ở hai bên bờ sông.  Trong trận bão lụt vào năm 2003 trên sông Vị, khi ở điểm cao nhất, mực nước chảy nhanh là 3.700 mét khối mỗi giây, hiện tượng này chỉ có khoảng 3 đến 5 năm mới xảy ra một lần.  Tuy nhiên trận bão lụt này đã gây thiệt hại chưa từng thấy (so với những trận bão lụt đã xảy ra) trong 50 năm qua.

Có nhiều bể chứa nước cỡ lớn được xây cất ở vùng địa phương của Trú Mã Điếm, tỉnh Hồ Nam.  Vào năm 1975, các đập thủy điện của những bể chứa nước này đã sụp đổ từ cái này đến cái khác.  Chỉ trong khoảng hai tiếng đồng hồ, 60 ngàn người bị chết đuối.  Tổng số người chết lên đến 200 ngàn người.

Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn ngang nhiên  hành động phá hủy đất đai của Trung quốc.  Đập thủy điện Tam Hiệp trên sông Dương Tử và Dự Án Chuyển Nước Từ Nam Đến Bắc là ý đồ của Đảng Cộng Sản Trung Quốc nhằm cải biến hệ sinh thái Tự Nhiên, với số tiền đầu tư vào dự án lên đến hàng trăm tỷ đô-la Mỹ; chưa kể đến những dự án nhỏ hoặc trung bình để “đấu với Đất”.  Thêm vào đó, nội bộ Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã có lần đưa ra đề nghị phải dùng bom nguyên tử cho nổ để mở đường nối liền với vùng cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng để cải biến môi trường Tự Nhiên ở miền Tây Trung Quốc.  Mặc dù sự cuồng vọng và xúc phạm đất đai của Đảng cộng sản Trung Quốc đã làm chấn động thế giới, nhưng đây không có gì là ngạc nhiên cả.

Trong Bát Quái của kinh Dịch, tổ tiên Trung Quốc xem Trời là Càn hay tạo hoá, và kính trọng Đạo Trời.  Họ xem Đất  là Khôn hay là mẹ, kính trọng và lĩnh hội Đức của Khôn.

Khôn là hình tượng (quẻ) kế tiếp theo Càn được tả trong kinh Dịch rằng: “Địa thế Khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật.” –(tạm hiểu ” hình thế sức mạnh của Đất là Khôn, noi theo bản tính của Đất người quân tử lấy Đức dầy mà chở muôn vật”).

Ngài Khổng tử ghi chú trong kinh Dịch rằng [16], “Chí tai khôn nguyên, vạn vật tư sinh.” – (tạm hiểu ” đến cái chức năng đứng đầu, cao nhất của Khôn thì chính là sinh ra tất cả vạn vật.]

Và giảng tiếp về bản chất của Khôn: “Khôn là mềm mại nhất, nhưng khi vận động thì lại cứng rắn.  Là tĩnh lặng nhất, nhưng Đức bao quát khắp phương. Uyển chuyển,nhu mì, thuận theo Trời mà trường tồn mãi.  Khôn bao gồm vạn vật và biến đổi rạng rỡ.  Khôn là thế, ngoan ngoãn biết bao, đón nhận mệnh Trời và chuyển động với thời gian.”

Hiển nhiên rằng chỉ trong vòng khuôn đạo đức của mẹ Đất (là Đức của Khôn), mà còn nhu mì, tĩnh lặng, bền bỉ, và nhẫn nại để thuận theo Trời  thì mới có thể lấy ‘Đức dầy mà chở vật’ , vạn vật từ đó mà sinh ra. Đồng thời, mới đề cao được thái độ của nhân loại đối với Đạo của Càn và Đức của Khôn, tức là phải vâng mệnh Trời, thuận theo Đất, tôn trọng sự Tự Nhiên.

Tuy nhiên Đảng Cộng Sản Trung Quốc lại vi phạm Càn Khôn, chủ trương “chiến Trời, đấu Đất”.  Chúng tùy tiện cướp đoạt tài nguyên của quả địa cầu.  Cuối cùng chắc chắn chúng sẽ bị trời, đất và qui luật tự nhiên trừng phạt.

III.  Đấu với Trời — đàn áp tín ngưỡng, bác bỏ chánh tín của con người đối với Thần (Thượng đế)

1. Làm sao sinh mạng hữu hạn có thể hiểu được thời gian-không gian vô hạn?

Con trai của Einstein là Edward, có một lần hỏi Einstein rằng sao ông nổi danh như thế.  Einstein  chỉ vào một con bọ mù ở trên một quả banh da trả lời rằng, nó không biết con đường mà nó đang bò là cong, nhưng “Einstein biết”.  Kỳ thực câu trả lời của Einstein có hàm nghĩa sâu xa. Người Trung Quốc cũng có câu có ý nghĩa tương tự, “Ta không thấy được bộ mặt thật của núi Lư Sơn, chính vì ta đang ở trong núi đó.”  Muốn hiểu một hệ thống, thì cần phải bước ra khỏi hệ thống đó để mà quan sát. Tuy nhiên, dùng sinh mạng có giới hạn của con người để quan sát thời gian-không gian vô hạn của vũ trụ, nhân loại sẽ không bao giờ hiểu được toàn bộ cấu trúc của vũ trụ, vì thế vĩnh viễn vũ trụ sẽ là một ẩn đố đối với nhân loại.

Chướng ngại mà khoa học không cách gì vượt qua nổi là thuộc về cảnh giới tâm linh hay trừu tượng, mà tự nhiên thuộc về phạm trù của “tín ngưỡng”.

Tín nguỡng, loại hoạt động thuộc về thế giới nội tâm của con người, bao gồm kinh nghiệm và hiểu biết về sinh mạng, thời gian-không gian và vũ trụ, không phải là phạm trù nằm trong vòng kiềm chế của bất cứ một đảng phái chính trị nào.  “Hãy trả lại cho Caesar (hoàng đế La mã) những gì của Caesar, và hoàn trả lại Thượng Đế những gì của Thượng Đế.” [17].  Tuy nhiên dựa vào sự hiểu biết đáng tội nghiệp và đáng tức cười về vũ trụ và sinh mạng, Đảng Cộng Sản gọi tất cả những gì vượt khỏi lý luận của chúng đều là “mê tín”, và những ai tin vào Trời Phật Thượng Đế là sẽ bị tẩy não và bị cải tạo. Những ai không thay đổi đức tin thì bị sỉ nhục hay thậm chí còn bị giết chết.

Các khoa học gia chân chính, đều có một cái nhìn khoáng đạt về vũ trụ. Dù với tri thức có giới hạn của chính mình, họ cũng không phủ nhận những thứ “chưa biết” mà vô giới hạn.  Khoa học gia nổi tiếng Newton trong quyển sách đầu tiên của ông “Nguyên Lý Toán Học” ấn hành vào năm 1678, diễn giải chi tiết các nguyên lý về lực học, giải thích thủy triều, sự vận động của các hành tinh, và phương thức vận chuyển của Thái Dương hệ.  Newton, một nhân tài thành công như thế, vẫn liên tục nhắc nhở rằng quyển sách của ông chỉ mô tả các hiện tượng bề mặt, rằng tuyệt đối ông không dám đề cập đến ý nghĩa chân chính của Thượng Đế tối cao trong việc sáng tạo ra vũ trụ.  Trong lần tái bản quyển sách “Nguyên Lý Toán Học”, để bày tỏ đức tin của mình, Newton viết rằng, “ Một hệ thống to lớn hết sức thiện lương và mỹ diệu bao gồm mặt trời, các hành tinh, các vì sao chổi chỉ được xuất phát từ dưới bàn tay toàn năng của Thượng Đế … chúng ta cũng giống như một người mù không có khái niệm về màu sắc, nên không hiểu được cách lý giải của Thượng Đế về vạn sự vạn vật.”

Chúng ta hãy để qua một bên những câu hỏi: có thế giới thiên đàng mà siêu vượt khỏi thời gian-không gian này hay không?, và những người tu luyện có thể quay trở về cội nguồn thiêng liêng và chân ngã hay không?.  Một điều mà tất cả chúng ta đều có thể đồng ý là: Những ai có đức tin chân chính đều tin tưởng vào nguyên lý của quan hệ nhân quả, rằng Thiện và Ác có báo ứng.  Niềm tin chân chính đóng giữ một vai trò rất quan trọng là duy trì đạo đức nhân loại ở một chuẩn mực nhất định.  Từ Aristotle cho đến Einstein, rất nhiều người tin rằng, trong vũ trụ có một qui luật phổ biến tồn tại. Bằng đủ mọi cách nhân loại không ngừng đi tìm chân lý của vũ trụ. Như vậy ngoài thám hiểm khoa học ra, thì tại sao tôn giáo, đức tin và tu luyện không thể là những phương thức khác để tìm ra chân lý của vũ trụ?

2. Đảng Cộng Sản Trung Quốc phá tan đức tin chân  chính của nhân loại

Trong lịch sử, mỗi một dân tộc trên thế giới đều tin vào Thần linh.  Chính là đối với tín ngưỡng về thần linh, mà tin tưởng rằng có Thiện và Ác báo ứng, thì con người mới tự kiềm chế chính mình và duy trì chuẩn mực đạo đức của xã hội.  Trong tất cả thời gian và trên toàn thế giới, các tôn giáo chính thống ở Tây Phương, Nho Giáo, Phật Giáo và Đạo Giáo ở Đông Phương tất cả đều dạy con người: hạnh phúc thực sự là từ đức tin vào Thượng Đế mà có, tôn kính trời, có lòng từ tâm, quý trọng những gì mình có, biết ơn khi được phúc lành, đền đáp lại lòng tốt của người khác đối với mình.

Tư tưởng chỉ dẫn trong trung tâm của chủ nghĩa cộng sản là vô Thần, không Phật, không Đạo, không đời trước, không thế hệ sau, không có nhân quả báo ứng.  Vì thế Đảng cộng sản của mọi quốc gia đều bảo người nghèo và bọn vô sản lưu manh [18] rằng họ không cần tin tưởng vào Thần linh; không cần phải trả nghiệp lực mà họ gây ra; không cần tôn trọng luật pháp và không cần tự kiềm chế cá nhân mình.  Ngược lại là phải dùng thủ đoạn gian trá và bạo lực để cướp đoạt của cải.

Ở Trung Quốc cổ xưa, hoàng đế được xem là bậc tối thượng cao quý, mà vẫn tự đặt chính mình ở dưới Trời, tự gọi mình là Thiên Tử (con của Trời).  Dưới sự cai quản và ràng buộc của “ý Trời”, có lúc họ còn ra sắc lệnh để ăn năn hối lỗi với Trời.  Tuy nhiên Đảng cộng sản lại thay thế “ý Trời” bằng chính bọn chúng .  Không sợ luật pháp hay đạo Trời ràng buộc, chúng ngênh ngang muốn làm gì thì làm.  Kết quả là chúng đã tạo ra địa ngục nhân gian này đến địa ngục nhân gian khác.

 Karl Marx, ông tổ của Đảng Cộng Sản, tin rằng tôn giáo là thuốc phiện tinh thần cho người dân.  Marx sợ rằng người ta tin tưởng vào Thần linh và Thượng Đế thì sẽ không tin vào chủ nghĩa Cộng Sản của ông ta.  Chương đầu tiên của quyển sách Phép Biện Chứng của Tự Nhiên của Engels đã chứa đựng lời chỉ trích đối với Mendeleyev và các nghiên cứu của nhóm ông ta về thuyết “linh học”.

Engels [Ăng-ghen] cho rằng: ” Trong cuộc phán xét ‘tính lý luận’ của nhân loại thì tất cả những gì đã có ở trong và trước thế kỷ Trung Cổ đều phải biện hộ cho cái lý do tồn tại trước đây của chính nó.”  Trong lúc Engels tuyên bố câu này, hắn tự xem mình và Marx là quan tòa trong cuộc phán xét này. Mikhail Bakunin, người theo chủ nghĩa vô chính phủ, bạn của Marx, đã bình luận về Marx như thế này: “Ông ta nghiễm nhiên là Thượng Đế của người ta; ông ta không thể chịu đựng người nào khác là Thượng Đế ngoại trừ chính cá nhân mình; muốn dân chúng tôn sùng mình như là tôn sùng Thần linh và muốn được tôn kính như thần tượng.  Nếu không ông ta sẽ mạ nhục họ hoặc sẽ đàn áp họ.”

Mà chánh tín truyền thống đã tạo thành chướng ngại thiên nhiên cho ý đồ của bè lũ Đảng cộng sản.

Đảng Cộng Sản Trung Quốc không còn bình tĩnh, điên cuồng đàn áp tôn giáo.  Trong thời Cách Mạng Văn Hóa, bao nhiêu chùa chiền và nhà thờ của Hồi giáo đã bị phá vỡ, các tu sĩ bị sỉ nhục phải đi diễn hành trên đường phố.  Ở Tây Tạng, 90% phần trăm chùa chiền đã bị phá hoại.  Đến tận ngày nay, Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn còn tiếp tục đàn áp bức hại tôn giáo, giam giữ trong tù hàng chục ngàn người theo đạo Cơ đốc tại gia.  Cung Phẩm Mai, một linh mục Công Giáo ở Thượng Hải, bị Đảng Cộng Sản Trung Quốc giam trong tù cả hơn 30 năm.  Ông sang Mỹ vào thập niên 1980.  Lúc hơn 90 tuổi, trước khi từ trần, ông đã để lại di chúc rằng, “Hãy chuyển ngôi mộ của tôi trở về Thượng Hải khi Đảng Cộng Sản không còn thống trị Trung Quốc nữa”.  Qua cả hơn 30 năm bị biệt giam vì tín ngưỡng của chính mình, đã nhiều lần Đảng Cộng Sản Trung Quốc ép ông từ bỏ đức tin của ông và để đổi lấy tự do ông phải chấp nhận quyền lãnh đạo của “Ủy Ban Ái Quốc Tam-Tự” của Đảng Cộng Sản Trung Quốc[19]. Những năm gần đây, cuộc đàn áp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc đối với những người tu luyện Pháp Luân Công tin tưởng vào Chân Thiện Nhẫn, chính là đã mở rộng chủ nghĩa “đấu với Trời” của chúng, và cũng là một kết quả tất nhiên trong sự việc chúng bắt ép người dân đi ngược lại ý muốn của họ.

Đảng cộng sản vô Thần cố gắng lãnh đạo và khống chế đức tin vào Thần linh của người ta; chúng tìm niềm vui trong sự “đấu với Trời”.  Sự ngu xuẩn của chúng không diễn tả được bằng lời; ngay cả những chữ như ‘ngông cuồng, xấc xược’, cũng không thể diễn tả được một phần nhỏ.

Lời kết

Trên thực tế là chủ nghĩa Cộng Sản đã hoàn toàn thất bại trên toàn thế giới.  Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của một quốc gia Cộng Sản to lớn cuối cùng trên thế giới, đã đàm thoại với một phóng viên của tờ báo The Washington Post vào tháng Ba 2001 rằng, “Khi còn trẻ tôi tin rằng chủ nghĩa Cộng Sản sẽ phát triển rất nhanh, nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy như vậy nữa.” [20].  Hiện nay con số người thật sự tin vào chủ nghĩa Cộng Sản rất ít và không còn bao nhiêu nữa.

Các cuộc vận động cho chủ nghĩa Cộng Sản đã tiến đến thất bại bởi vì chúng vi phạm quy luật của vũ trụ và chúng chống lại đạo Trời.  Một lực lượng phản vũ trụ như thế, chắc chắn sẽ bị ý Trời và các đấng Thần linh trừng phạt.

Qua bao nhiêu cơn khủng hoảng, mặc dù Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã thoát khỏi và vẫn còn bám theo thủ đoạn cuối cùng không còn hy vọng của chúng, thể hiện rõ ràng trước toàn thế giới ngày tàn của chúng đã đến rồi.  Từng cái một, cái mặt nạ lừa đảo của chúng đang bị lột ra, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đang lộ ra bản tính thật của chúng: tham lam, tàn bạo, vô liêm sỉ, lưu manh, phản vũ trụ.  Nhưng chúng vẫn còn tiếp tục khống chế tư tưởng con người, bóp méo luân lý đạo đức của nhân loại, và vì thế tàn phá văn minh đạo đức của nhân loại, tàn phá hòa bình và tiến bộ của nhân loại.

Vũ trụ bao la mang đầy thiên ý mà không cách gì kháng cự được, nhưng thiên ý còn được gọi là ý chí của đấng Thần linh, hoặc là quy luật của Tự Nhiên , hoặc là lực lượng to lớn của Tự Nhiên.  Trọng thiên ý, thuận theo tự nhiên, tôn trọng quy luật của vũ trụ, yêu thương tất cả chúng sinh ở dưới Trời, thì nhân loại mới có thể có tương lai của chính mình.

Chú Thích

[1] Lão Tử, triết gia Trung Quốc, sống vào thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên. Ông ta được coi là tác giả của quyển sách Đạo Đức Kinh (Tao-Te Ching), quyển sách căn bản của Đạo giáo.

[2] Đạo Đức Kinh, chương 25.

[3] Trích từ Mạnh Tử, Quyển 2.

[4] Tam tự kinh, sách giáo khoa tiểu học cổ truyền Trung Quốc.

[5] Mạnh Tử, Quyển 6.

[6] Karl Marx, “Một đóng góp cho việc phê bình Triết lý của Quyền của Hegel” (A Contribution to the Critique of Hegel’s Philosophy of Right.”)

[7] Leon Trotsky (1879-1940), một nhà lý luận, nhà sử học, và lãnh đạo quân đội của cộng sản Nga, người sáng lập Hồng quân Nga. Ông ta bị mật vụ của Stalin ám sát ở thành phố Mexico city ngày 22/8/1940.

[8] Theo Zhu Xi hay Chu Hsi (1130-1200), còn được gọi là Zhu-zi hay Chu-tzu, một nhà Nho hiện đại dưới triều đại nhà Tống, Tiểu học dạy cách ứng xử lễ phép còn Đại học giảng sâu về những nguyên lý cơ bản đằng sau những phép ứng xử đó. Nguồn: Các buổi nói chuyện được phân loại của Sư Phụ Zhu (Zhu Zi Yu Lei), Quyển 7 (Học 1).

[9] Lâm Bưu(1907-1971), một trong những người lãnh đạo cao cấp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, dưới thời Mao Trạch Đông là một Ủy viên Bộ Chính trị Trung Quốc, Phó Chủ tịch (1958) và Bộ trưởng Quốc phòng (1959). Lâm được coi là kiến trúc sư của Đại Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Lâm được chỉ định là người kế nhiệm Mao năm 1966 nhưng bị thất sủng năm 1970. Cảm nhận được sự thất sủng này, Lâm nghe nói có liên quan đến một cuộc đảo chính và cố trốn thoát sang Liên-xô sau khi âm mưu đảo chính bị bại lộ. Trong lúc chạy trốn để khỏi bị truy tố, máy bay của ông ta bị rơi ở Mông Cổ, làm ông ta bị chết.

[10] Trích từ “Buổi nói chuyện tại diễn đàn Diên An về Văn học và Nghệ thuật” của Mao (1942).

[11] Bệnh sán máng là một căn bệnh do những con sán sống ký sinh gây ra. Sự nhiễm bệnh xảy ra khi tiếp xúc với nước lã bị nhiễm sán. Các triệu chứng thông thường bao gồm sốt, ớn lạnh, ho và đau cơ. Trường hợp nặng hơn, bệnh có thể làm hại gan, ruột, phổi và bàng quang, và trong các trường hợp hiếm hoi, bị lên cơn, tê liệt, hoặc viêm tủy sống.

[12] Đạo Đức Kinh, Chương 2.

[13] “cân” là một đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, một cân ta bằng nửa cân tây (kg); “mẫu” là đơn vị đo diện tích đất của Trung Quốc, 1 mẫu = 0,165 mẫu Anh.

[14] Dịch bởi dịch giả.

[15] Ngọc Hoàng và Long Vương là hai nhân vật thần thoại của Trung Quốc. Ngọc Hoàng, hay Ngọc Hoàng Đại Đế (Thượng Đế) và được các con và thần dân gọi thân mật là Ông Trời, là người trị vì trên Thiên quốc và là một trong những vị thần quan trọng nhất của các vị thần của Trung Quốc. Long Vương là vị thần trị vì bốn biển. Mỗi biển, tương ứng với một trong các phương chính (Đông Tây Nam Bắc – dịch giả) được trị vì bởi một Long Vương. Các Long Vương sống trong các lâu đài pha lê, có các lính tôm và tướng cua canh gác. Ngoài việc trị vì các biển, các Long Vương còn điều khiển mây và mưa. Long Vương của Biển Đông nghe nói có lãnh thổ rộng lớn nhất.

[16] The Complete I Ching, do Alfred Huang dịch. Rochester, VT: Inner Traditions (1998).

[17] Kinh Thánh, Matthew, 22:21.

[13] Vô sản lưu manh, dịch nôm na là công nhân nghèo đói. Danh từ này dùng để chỉ giai cấp bao gồm các phần tử vô gia cư, suy đồi hoặc xã hội đen là một bộ phận dân cư ở các trung tâm công nghiệp. Nó bao gồm những người ăn xin, gái điếm, kẻ cướp, những kẻ tống tiền, những kẻ lừa đảo, những tên trộm vặt, những kẻ du thủ du thực, những người thất nghiệp thường xuyên hoặc không thể có việc làm, những người bị các ngành công nghiệp sa thải, và đủ các loại phần tử thoái hóa, suy đồi và hạ lưu. Từ này do Mác đưa ra trong “Đấu tranh giai cấp ở Pháp”, 1848-1850.

[14] Ủy ban Yêu nước Tam tự (hay Nhà thờ yêu nước Tam tự) là một “sáng kiến” của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.  Tam tự nghĩa là “tự trị, tự cung và tự phổ biến”. Ủy ban yêu nước Tam tự đòi hỏi những người Công giáo Trung Quốc cắt đứt liên hệ với những người Công giáo ở ngoài Trung Quốc. Nó kiểm soát tất cả những nhà thờ chính thức ở Trung Quốc. Những nhà thờ nào không gia nhập Ủy ban này đều bị buộc phải đóng cửa. Những người lãnh đạo và tín đồ của những nhà thờ độc lập bị đàn áp và thường bị xử tù.

[20] John Pomfret. “Giang cảnh cáo Mỹ – Lãnh đạo Trung Quốc nói việc Mỹ bán vũ khí cho Đài Loan sẽ thúc đẩy chạy đua vũ trang.” Tờ báo Washington Post, 24/3/2001.

Copyright © 2004 DAJIYUAN.COM, báo Hoa Ngữ DAJIYUAN

Trở Về

 

Tìm Kiếm