MIỀN TÂY BUỒN

Trần Bảo Như (Danlambao) – Tôi sinh ra và trải qua tuổi nhỏ trong cuộc nội chiến, tuy may mắn được sống “thanh bình” ở thành phố, tôi chỉ quanh quẩn khu xóm, phố phường của vài ba quận thuộc Saigon là hết. Miền Tây trong tôi chỉ qua phim ảnh truyền hình. Lớn hơn chút thì đúng vào thời “ngăn sông cấm chợ”, đi bất cứ đâu ngoài thành phố cũng phải xin “giấy đi đường”… Nếu không có lần vượt biên, khởi hành bằng xuồng, khi chèo tay, khi chạy máy suốt ba ngày đêm len lách qua các nhánh sông từ Cần Thơ xuống Cà Mau để lên tàu lớn, thì có lẽ tôi vẫn không được biết dòng Cửu Long mênh mông, đồng nương xanh ngát của miền Tây Nam bộ như thế nào.

Viết bản nhạc này, tôi muốn chia sẻ với tất cả những người dân oan khắp mọi miền đất nước. Tuy nhiên, ngoài Saigon, đồng quê, ruộng lúa mà tôi biết đến trong thực tế chỉ có từ những ngày chạy trốn ở miền Tây. Đường sông gian nan, trắc trở và đầy hồi hộp vẫn không làm cảnh sông nước, thôn làng dọc theo đó kém phần trữ tình, tươi đẹp. Vì vậy, hình ảnh và địa danh của miền Tây Nam bộ không tránh được, len vào một cách đậm nét trong toàn bản nhạc.

Trong từ điển Việt Nam, từ “dân đen” thường được dùng để chỉ đến tầng lớp nhân dân thấp cổ bé họng, nghèo khổ, và thấp nhất trong xã hội. Nhưng từ khi chế độ Cộng Sản “mở cửa”, cho quyền tư hữu, buôn bán giao thương, với cái đuôi “XHCN” định hướng, thì người dân đen được … nâng cấp, không còn là giai cấp thấp nhất trong xã hội nữa, vì đã có thêm một “cấp dân” nữa thấp hơn, khốn cùng hơn, bị cướp tài sản, xương máu một cách hợp lệ, có giấy tờ, có chính sách. Đó là “dân oan.”

Xin gửi đến những người dân oan của quê hương tôi “Miền Tây Buồn”. Nhóm ca nhạc sĩ chúng tôi không có sức mạnh, súng đạn để bảo vệ công lý cho các bạn. Chúng tôi chỉ có lời ca tiếng nhạc để đứng bên, cảm thông và chia sẻ. Chúc tất cả luôn kiên vững: Không cúi đầu trước quan tham, và không lùi bước trước bạo tàn.

ING.911
Trần Bảo Như

[Tàc Giả] [Lãnh Vực]

Tìm Kiếm