NHÀ GIẢ KIM (P.K.)
Phần Kết
Chàng trai đến ngôi nhà thờ nhỏ bé và hoang phế khi đêm vừa xuống. Cây sung vẫn còn đó trong phòng mặc áo lễ, và những ánh sao có thể thấy được xuyên qua mái nhà đã bị hư hại hơn nửa. Cậu nhớ lại thời gian cậu đã ở đây với đàn cừu; đó là một đêm bình an… ngoại trừ giấc mơ.
Bây giờ cậu ở đây. Cậu không có đàn cừu, nhưng có trên tay một chiếc xẻng.
Cậu ngồi nhìn bầu trời một lúc lâu. Rồi cậu lấy trong túi ra một chai rượu vang và uống vài ngụm. Cậu nhớ lại đêm trong sa mạc khi cậu ngồi với nhà giả kim, cùng ngồi ngắm sao trời và uống rượu. Cậu nghĩ về nhiều con đường mà Thiên Chúa đã chọn để chỉ cho chàng kho tàng. Nếu cậu không tin vào ý nghĩa của giấc mơ, cậu đã chẳng gặp người đàn bà Di-gan, ông vua, bọn cướp, hay…” Đúng, đó là một bảng liệt kê dài. Nhưng con đường đã được viết trong các điềm và tôi không thể đi lạc được,” cậu tự nói với chính mình.
Cậu ngủ thiếp đi, và khi cậu thức dậy, mặt trời đã lên cao. Cậu bắt đầu đào nơi gốc cây sung.
“Ông đúng là một phù thủy lão luyện,” chàng trai hét lớn vào không trung. “Ông đã biết toàn bộ câu truyện. Ngay cả ông đã để lại một miếng vàng ở đan viện để cháu có thể trở lại ngôi nhà thờ này. Vị đan sĩ đã cười khi cháu trở lại với quần áo rách bươm. Ông đã không có thể giúp cháu tránh khỏi những điều đó sao?”
“Không,” cậu nghe một giọng nói trong gió nói. “Nếu ông đã nói với cháu thì cháu đã chẳng nhìn thấy Kim tự tháp. Có phải chúng đẹp lắm không?”
Chàng trai mỉm cười và tiếp tục đào bới. Sau một tiếng rưỡi, xẻng của cậu gặp một vật cứng. Một giờ sau, trước mặt cậu là một hòm đầy tiền vàng cổ của Tây Ban Nha. Trong đó cũng có đá quý, mặt lạ vàng đính lông đỏ và trắng, và cả tượng cẩn ngọc. Đó là những đồ đã bị cướp bóc trong thời kỳ xâm lược mà quê hương này từ lâu đã không còn nhớ đến, và những kẻ đi xâm lược cũng quên kể cho con cháu mình về kho tàng đó.
Chàng trai lấy từ trong túi ra hai viên Urim và Thummim. Cậu chỉ dùng hai viên đá này một lần vào một buổi sáng khi cậu ở khu chợ. Đời sống của cậu và đường cậu đi luôn luôn có nhiều điềm.
Cậu đặt hai vai viên Urim và Thummim vào trong hòm. Chúng cũng là một phần của kho tàng mới của chàng, bởi vì chúng nhắc nhở về một ông vua già, người mà cậu sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Đúng như vậy, đời sống thật sự rộng lượng với những người theo đuổi ‘huyền thoại riêng’ của họ. Rồi cậu nhớ lại rằng cậu phải đến Tarifa để đưa cho người đàn bà Di-gan một phần mười kho tàng của cậu, như cậu đã hứa. Những người Di-gan này thật khôn, cậu nghĩ. Có lẽ bởi vì họ đã đi quá nhiều.
Gió lại nổi lên. Đó là ngọn gió Levanter, ngọn gió đến từ châu Phi. Nó không mang theo mùi của sa mạc, cũng không mang theo mối đe dọa xâm lược của người Moorish. Thay vào đó, nó mang theo hương thơm mà cậu rất quen và sự mơn man của một nụ hôn – một nụ hôn đến từ rất xa, chậm rãi, chậm rãi cho đến khi nụ hôn đó đặt lên môi cậu.
Chàng trai mỉm cười. Đó là lần đầu tiên người con gái đó hôn cậu.
“Fatima, anh đang đến với em,” cậu nói.