…..

Nhận định hiện tượng Dương Thu Hương

 

2. Chương 1 – Song Tấu từ trang 7-70

 Tóm lược nội dung của chương 1: Đây là chương khởi đầu và cũng là chương chính của toàn quyển tiểu thuyết đưa ra hai nhân vật chính diễn xuất tung hứng (bởi vậy mới có tên là Song Tấu)gồm có nhân vật “chủ tịch”(tức Hồ Chí Minh) và Trần Vũ (tức Vũ Kỳ Thư ký riêng của HCM) người luôn kế bên Hồ Chí Minh chứng kiến vụ sát hại cô Xuân,…người “tình” của HCM và sau nầy chính HCM gởi hai con 1 trai,1 gái cho Kỳ chăm sóc mặc dù Vân(vợ Vũ Kỳ) rất nghi ngờ và ghét Trung(con của HCM) . Hồ đau buồn và hối hận về sự việc mất đi “người tình”và đứa con trai (Trung).

DTH dùng hai nhân vật chính là HCM và Vũ Kỳ đối đáp để nói lên mục đích cuả tác giả:

1-Minh định HCM là một nhà ái quốc ,có tinh thần quốc gia ,mong muốn giải phóng dân tộc khỏi bọn thực dân Pháp .HCM từng tranh luận với chủ tịch Mãn(Mao Trạch Đông) về những sai lầm tai hại của chủ nghĩa CS.

2-HCM không chủ trương tấn công Miền Nam mà do chính bọn thủ hạ trong Bộ Chính Trị (BCT) chủ chiến.

3-HCM là con người tình cảm ,thương người,yêu quý người tình (cô Xuân) và các con (Trung,Nghiã),nhưng đành bất lực trước bọn thủ hạ ác ôn đã ám hại cô Xuân.HCM cũng là người tôn trọng tôn giáo. HCM có đầy đủ đức tính của một “Cha Già Dân Tộc” đáng kính mến, là “Đỉnh Cao Chói Lọi”.

Chúng ta sẽ cùng nhau xem xét mọi ẩn dụ ,mọi hư cấu,kể cả những giấc mơ do DTH đưa ra với dụng ý gì ,có xác thực so với lịch sử không , độ chính xác là bao nhiêu ,xét qua lối hành văn v.v…để đánh giá hiện tượng và con người DTH qua các tác phẩm,bài viết cuả bà gần đây.

Phân tích chi tiết chương 1:

– Cha !…Cha ơi cha !…

– Cha ơi !….Có ai cứu cha tôi ?….Bớ làng nước ơi….Bớ làng nước ơi, cứu cha tôi ….

Lần này, ông nghe tiếng kêu thảm thiết của đứa bé. Tiếng kêu của một đứa con trai đang vào tuổi dậy thì. Tiếng kêu ấy chung chiêng giữa sự thơ ngây với cảm thức của lứa thiếu niên đã quay đầu về phía con đường của tuổi trưởng thành. Trong tiếng kêu ấy, ông đọc thấy sợi dây của tình huyết mạch rung lên biết bao nhiêu làn điệu khác biệt. Cùng một khoảnh khắc, hiện lên chiều sâu thăm thẳm của những năm tháng cộng sinh, tình yêu và những giằng trói vô hình, nỗi đớn đau trước cuộc biệt ly không trù tính, sự kinh hoàng trước một tương lai vô định ….(trang 7)

Từ tiếng kêu thiết tha của thằng bé có cha rơi xuống vực thẩm làm Ông (HCM) thầm nghĩ, và hình dung gương mặt đứa con trai của ông vào lúc này. Đứa con trai mà ông đã cố tình quên nhưng không khỏi nhớ. Đứa con trai mà ông đã tự ngăn cấm gần gụi suốt một thập kỉ nhưng giờ đây quay về ngự trị ngay giữa trái tim ông, nơi cư trú an toàn nhất cho nó và nơi mang lại sự bất toàn cho chính ông. Ở nơi ấy, hình ảnh của nó được thêu dệt mỗi ngày theo trí tưởng tượng cũng như theo nỗi sầu thương. Ở nơi ấy, sự hiện diện của nó đốt lên ngọn lửa hoả ngục, ngọn lửa ấy thiêu cháy ông mỗi ngày. Dương Thu Hương mô tả một mối tình tưởng tượng giửa Hồ và cô gái dân tộc được đảng đưa vào phục vụ hộ lý cho HCM.

Vũ đưa mắt nhìn những tràng hoa rực rỡ một cách trân tráo lạc lõng, thầm nở nụ cười mỉa mai :

― Một bát phở cho bếp tiểu táo khác biệt ra sao bát phở cho bếp ăn trung táo ? Có lẽ loại thứ nhất được kèm theo mười hai miếng thịt còn loại thứ hai tám miếng hoặc sáu miếng. Có thể loại thứ nhất nhiều hành hơn loại thứ hai và nước dùng được gia thêm váng mỡ hay hạt tiêu ? (trang 27)

…Ba tuần sau, ông anh cả từ quê lên. Không kịp nghỉ sau những cuốc tàu xe, họ kéo nhau ra vườn hoa ven hồ Tây, nơi những kè đá ngập đầy rễ bèo với xác phù du. Ông anh nói ngay, chẳng cần rào đón :

– Có người vừa thuật lại cho tôi nghe mọi sự. Chú định chết hay sao ?

– Chính vì em không sợ y, mạng em mới còn. Nếu không giờ này mồ em đã xanh cỏ.

– Đó là hạng người tàn độc đặc biệt. Chẳng phải thời nào cũng xuất hiện. Chú đã quên bài học của gã Lê Đinh rồi sao ?

– Em không quên. Nhưng em chẳng ở vào vị thế của gã.

– Tôi lo cho chú quá. Nếu chú có mệnh hệ nào….

Vũ nắm tay người anh, nhìn gương mặt xiết bao gần gũi và tin cậy :

– Anh ơi, trong hoàn cảnh này chúng ta chỉ có thể trông cậy ở tình huyết mạch mà thôi. Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể làm được. Còn thành hay bại là ở mệnh trời. (Trang 30)

….Văn phòng vừa báo cho tôi biết rằng ông cụ yêu cầu xuống núi thăm một người dân.

– Người dân nào ?

– Một gã tiều phu rơi xuống vực, chết ngay trên võng cáng về làng. Tôi mời cậu đến là để khuyên ông cụ bỏ ý định ấy đi. Vào lúc này, chúng ta đang có trăm ngàn công việc phải lo. Ông cụ chẳng nên làm rắc rối thêm mọi sự.

– Ông cụ là chủ tịch nước, đương kim chủ tịch. Cũng là người sáng lập đảng…Làm sao tôi có thể khuyên nhủ ông cụ. Ai đẻ ra cái ý nghĩ quái gở này ?

Đấy không phải một ý nghĩ quái gở mà là một nhận định sáng suốt. Anh Ba quyết định điều này. Cũng chính anh Ba gợi ý rằng giờ đây cậu là người duy nhất có khả năng bảo được ông cụ.

– Bảo ông cụ ?

Vũ buông tách cà-phê, đứng bật lên. Một cơn uất giận cháy bùng bùng trong cơ thể ông, lan theo huyết mạch, co giật các cơ bắp, bóp nghẹt con tim. Ông đột nhiên run rẩy, tiếng nói của ông cũng run rẩy theo :

– Anh nói gì ?….Tôi bảo ông cụ ?…

– Không….Không….tôi xin lỗi….

Sáu cũng đứng lên theo, và y bỗng nhiên nói lắp vì bối rối :

– Tôi lỡ lời…Tôi quên mất ngôn từ chính xác. Tôi thành thật xin lỗi cậu. Nhưng anh Ba nói rằng lúc này cậu là người gần gũi nhất với ông cụ, có khả năng tác động đến ông cụ. (Trang 30)

Bắt đầu từ chương nầy ,một chương chính để DTH hư cấu qua biệt tài của trường viết văn “Hiện Thực XHCN Nguyễn Du”chuyên dạy viết văn theo nhu cầu của đảng CSVN ,DTH mô tả HCM như một vị “anh hùng dân tộc” biết thương dân,có tinh thần “ái quốc”, “độc lập” biết “phê phán”các học thuyết và mô hình chủ tịch Mãn (Mao Trạch Đông).Qua những cuộc đối thoại với nhân vật Trần Vũ(tức Vũ Kỳ thư ký riêng của HCM) ông nầy đã giúp DTH tô vẻ nhân vật HCM có đủ đức tính tốt của một lãnh tụ nhưng khốn nỗi bị bọn Sáu (Lê Đức Thọ Bộ Chính Trị đảng CSVN) và Ba Danh(Lê Duẩn Tổng Bí Thư CSVN)khống chế,cô lập,kiểm soát mọi hành vi kể cả gài rệp(máy nghe lén) trang 30-31.

“Có lẽ thời gian khiến mọi vật đều nhiễm bóng mây huyễn tưởng. Đúng ra, sau buổi tối hôm ấy, ông chẳng còn vấn vương gì. Nói cho thật chính xác, trước khi giấc ngủ ập đến, ông nhớ lại đêm liên hoan với niềm vui lâng lâng, nhẹ nhàng : Dàn đồng ca. Ngọn lửa. Điệu múa xoè. Những chiếc váy dán giấy trang kim nhóng nhánh. Một đứa bé trai cỡ mười hai tuổi hát bài ―Sơn nữ ca‖ với giọng tê-no tuyệt vời. Và sau rốt, một đôi mắt nâu trong vắt nhìn ông chăm chăm bên kia đám lửa.

― Ôi, đôi mắt bồ câu! Mắt bồ câu!…‖

Con tim ông vang lên tiếng trầm trồ, thán phục :

― Sao lại có một cặp mắt đẹp đến như vậy! Ta chưa từng bắt gặp một đôi mắt nào giống đôi mắt đó. Quả là vưu vật của Tạo hoá !Trời đất mới diệu kì sao ?

”.(trang 36)

Từ trước đến giờ nhân vật Nông Thị Xuân quan hệ đến HCM được biết qua tài liệu đầu tiên cuả Vũ Thư Hiên trong Đêm Giửa Ban Ngày http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nqntn31n343tq83a3q3m3237nvn được mô tả là một cô hộ lý người dân tộc được đảng CSVN đem đến để phục vụ cho HCM và tài liệu bức thư cuả ông chồng Nông Thị Vàng em cô Xuân tố cáo đảng CSVN đã sát hại luôn cả hai chị em . (http://danchu.ucoz.com/news/2008-08-21-1028 Bức Thư Mật liên quan đến cuộc đời của Hồ Chí Minh. Lưu giữ tại văn phòng Chủ Tịch Quốc Hội Việt Nam).

Nay qua quyển tiểu thuyết hư cấu nầy DTH dàn dựng,mô tả lâm li là một mối tình siêu thế kỷ giửa cô gái 15 và một lãnh tụ CS trên 67 tuổi ,mà giai đoạn kết thúc bi thảm ,u tối nhiều nghi vấn là HCM sau khi thỏa mãn,có con với Nông Thị Xuân đã cho tên thủ hạ Trần Quốc Hoàn hãm hiếp và sau đó tổ chức ám sát dàn dựng thành một màn tai nạn xe cộ ngày 11 tháng 2 năm 1957.Hình thức chạy tội,sửa sai lịch sử đã có từ lâu và xảy ra nhiều phen trong suốt chiều dài cuộc chiến Việt Nam 1945-1975 và tiếp tục từ 1975 đến 2009 hàng ngàn vụ án khuất tất , đổi trắng thay đen đã liên tục xảy ra tại VN . Điển hình những vụ sát hại các lãnh tụ tôn giáo như :Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ (PGHoà Hảo),Phạm Công Tắc (Cao Đài). Rất nhiều linh mục bị phát vãng, thủ tiêu hay tù tội kể cả hai cha Nguyễn Ngọc Oánh và Nguyễn Văn Thông từ Mỹ và Pháp về lại Hà Nội phục vụ. Các giám mục ngoại quốc như các đức Cha Jacq Mỹ của Lạng Sơn, đức cha Mazé Kim của Hưng Hóa hay Coonan Hành của Thanh Hoá. Tất cả hồ sơ đều bị sửa,cạo sạch,thậm chí những tên sát nhân hàng loạt trong vụ Mậu Thân thì được CSVN đưa lên thành “sử gia”như Nguyễn Đắc Xuân,Hoàng Phủ Ngọc Tường thì làm sao thế hệ trẻ tại VN hiểu được tội ác của CSVN,hiểu được lịch sử VN trung thực .Trách nhiệm cuả DTH dù là một nhà văn được đào tạo trong môi trường XHCN chuyên đổi trắng thay đen ,nhưng nay đã ra nước ngoài, đã sống trong môi trường tự do, đã hưởng những ưu đải của thế chế tự do,tự do xuất bản tác phẩm thì phải giữ tính trung thực mặc dù nó hoàn toàn xa lạ với một nhà văn XHCN chuyên ăn gian nói dối !Chưa kể quyển truyện hư cấu như thế còn làm tổn thương đến hương hồn nạn nhân và gia đình cô Xuân, đó là một điều cấm kỵ trên đất nước Tự Do và người còn lương tâm không ai làm thế.

“Điều ấy tôi biết rõ, bởi ông đã từng gọi binh lính là các đồng chí hồng quân khi ông muốn làm cuộc vạn lý trường chinh. Rồi ông lại kêu gọi đám dân cày là các đồng chí nông dân, nòng cốt cách mạng, bệ phóng tương lai của đất nước… khi ông muốn lùa họ ra đồng hò hét, đánh đuổi chim sẻ như những kẻ mắc chứng tâm thần hoặc như lũ rối gỗ. Khi ông ép họ nhổ lúa, cho lợn ăn phân trâu, hoặc bỏ ruộng hoang mở lò nấu gang nấu thép, họ lại được tôn vinh là giai cấp nông dân thần thánh, là động lực tiến hoá của nhân loại. Với xảo thuật tung hứng các mỹ từ, ông đã thực hiện tất thảy những trò chơi rồ dại nhất và cũng độc ác nhất mà chưa vua chúa nào trong lịch sử dám làm. Những bài học ấy, tôi nhớ rất rõ. Bởi chính chúng tôi cũng đã từng học theo các ông và phải trả giá. Dẫu rằng cái giá ấy không quá đắt như cái giá mà nhân dân ông đã chịu”. (trang 55)

Hồ đối đáp với Mao Trạch Đông theo sự tuởng tượng của DTH ,chứ thật ra Hồ chưa bao giờ dám chậm trễ chớ đùng nói là làm trái ý với Mao. Điển hình câu nói nịnh bợ đáng khinh bỉ ,trơ trẽn cuả Hồ :”Ai thì có thể sai ,chứ bác Mao thì không bao giờ sai !”

….

« Toàn đảng, toàn quân, toàn dân quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược. »

« Còn non, còn nước, còn người.

Thắng xong giặc Mỹ,

Ta sẽ xây dựng lại non nước tươi đẹp hơn mười lần năm xưa … »

Xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước ! »

« Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân ! ». Trang 62

 Đoạn nầy cho thấy Hồ rất ngoan cố ,dùng người Việt để giết người Việt,gây ra chiến tranh tại Miền Nam VN trong suốt 30 năm 1945-1975 theo chỉ thị cuả Nga ,Tàu khiến cho trên 10 triệu sinh linh thác oan.

“Chính nghĩa thuộc về nhân dân ta. Nhân dân Việt Nam nhất định thắng! Đế quốc Mỹ nhất định thua!

Đồng bào và chiến sĩ cả nước anh dũng tiến lên!

Quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược!”

Trích trong Hồ CHí MINH: Toàn tập NXB. Chính trị quốc gia,Hà Nội, 2000, tập12, tr.82-85.
« Cô Xuân đã yêu anh Cả cũng vào thời gian ấy …Mối tình oan nghiệt này bắt đầu vào mùa chiến dịch năm I953 …năm 53; chắc chắn là như vậy. Người ta bảo đấy là năm con Rắn, Quý Tỵ, con rắn xanh. Cuộc kháng chiến còn hơn một năm nữa là kết thúc … »

Ông nhớ con suối ông đã dẫn Xuân đi qua lần đầu, để tới ngôi nhà sàn của anh Cả, bởi chính ông là người trước tiên và duy nhất mà cô gái miền núi này thổ lộ tâm tư.(trang 63)

Đoạn mô tả mối tình giửa cô sơn nữ tên Xuân với Hồ Chí Minh (anh Cả) Ai cũng là con người ,không ai chê trách Hồ có nhiều mối tình,nhiều người đàn bà qua tay nhưng người ta chỉ chê thái độ bạc tình bạc nghiã của Hồ với bà vợ có cưới hỏi chính thức là bà Tăng Tuyết Minh mà sau nầy khi “công thành danh toại “rồi Hồ cũng không hề gặp lại hay giúp đở bà vợ đáng thương kia,cũng như ngượi ta trách Hồ nhắm mắt làm ngơ trước và sau vụ thủ tiêu của đám côn đồ CSVN sát hại bà Xuân đã có 2 con với ông. Đây cũng là tài liệu mới vì từ trước đến giờ chúng ta chỉ biết 1 người con hoang của HCM là Nguyễn Tất Trung chớ không nghe ai nói 2 người.

Suốt một thời gian dài, nung nấu bởi những hồ nghi, ông đã nhiều lần tự vấn. Nhưng chưa bao giờ lời giải đáp thực sự đến với ông. Cho đến tận hội nghị trung ương lần thứ chín. Hội nghị ấy là thời điểm mà mọi quân bài đều lật ngửa. Trong hội nghị ấy, tuyệt đại đa số uỷ viên đứng về phía Ba Danh và Sáu, họ muốn có một vinh quang phương trượng hơn vinh quang của cuộc kháng chiến chống Pháp. Họ muốn có cuộc chiến tranh này. Đó là một đam mê, một đam mê bất khả kìm chế. Một cuộc tình định mệnh quyến rủ cả một dân tộc trong cơn cuồng si. Nỗi đam mê trở thành anh hùng còn hung dữ hơn nỗi đam mê nhục dục. Trong ngọn lửa thiêu đốt của dục vọng, không lý lẽ nào tồn tại. Vào thời điểm Sáu quyết định lấy biểu quyết cho cuộc chiến, anh Cả bỏ ra ngoài hành lang hút thuốc một mình.

Dù có hư cấu thế nào,tưởng tượng thế nào thì trách nhiệm vẫn là của Hồ.Vì chính Hồ lúc đó là chủ tịch đảng kiêm Chủ tịch Nuớc,quyền uy chưa ai thay thế được.Dương Thu Hương cố tình đưa ra từ đầu câu chuyện ,Hồ đã bị chèn ép từ Lê Duẩn,Lê Đức Thọ (anh Ba,Anh Sáu).

Ông muốn đến sau lưng anh Cả mà không dám… Chính ông cũng không thể cắt nghĩa được sự hành vi hèn nhát của mình, dẫu rằng những người xung quanh đều nhìn ông như người anh hùng cuối cùng của thời đại.(Trang 65)
Dù DTH có biện hộ bằng sự hèn nhát cuả Hồ cũng không thể khiến Hồ phủi được trách nhiệm trong vụ chính Hồ ra mật lệnh lệnh Tổng tấn công Miền Nam năm 1968 qua 4 câu thơ do chính Hồ sáng tác :
Nguyên văn bài thơ làm hiệu lệnh tấn công của Hồ Chí Minh như sau:

“Mừng xuân 1968
Xuân nầy hơn hẳn mấy xuân qua,
Thắng trận tin vui khắp mọi nhà.
Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ,
Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta. “

Hồ vẫn còn sáng suốt và chưa hề bị ai sai khiến bằng chứng là 4 câu thơ sắt máu cuả Hồ thể hiện uy tín và khả năng cuả Hồ vẫn còn sáng chói,làm sao nói là BCT lấn áp Hồ được.Tâm trạng cuả Hồ lúc nầy đang vui , đang hứng khởi trước tin giết chóc đồng bào Miền Nam qua báo cáo của đảng về phủ Chủ Tịch. Đâu có tâm trạng đau buồn của một lãnh tụ trước thời chiến tranh tàn khốc.Hồ đang vổ tay để đám ngạ quỷ giết nhiều thêm nửa đồng bào mình!

Đó là bảng thành tích của Tám một chầy, thủ hạ đắc lực của Quốc Tuỳ, bộ trưởng bộ nội vụ. Không ai nói với ông là gã đã hạ sát nàng, ngay cả Vũ. Nhưng ông biết điều đó, qua những giấc mơ. Qua những giấc mơ, ông biết chắc chắn nàng đã bị bóp cổ. Qua những giấc mơ, ông biết chúng đã hạ sát nàng bằng cách chúng vẫn hạ sát những thành viên quốc dân đảng thời xưa. Tám một chày đã nổi danh từ những ngày ấy. Ông chưa từng giáp mặt y, nhưng đôi lần Sáu mô tả tên lâu la này một cách trắng trợn trong thời gian xung đột giữa các thế lực kháng Pháp. (Trang 66)

Đoạn nầy dù Dương Thu Hương có mượn lý lẽ là do Lê Duẩn hạ lệnh thủ tiêu cô Xuân và Trần Quốc Hoàn hạ thủ vì bị cô Xuân cự tuyệt,cũng không đủ thuyết phục mọi người là Hồ vô tội trong vụ ám sát độc ác nầy.

“Ta có quyền được ăn năn, có quyền được sám hối, có quyền được yêu thương những người ta muốn yêu thương, và do đó những đòi hỏi của lương tâm là hợp lý. ».

« Người yêu dấu, ta biết rằng mọi sự đã lỡ làng, rằng thuyền đã vỡ khôn hàn chắp những mạn ván bập bềnh trên sóng, rằng cây đã bị đốn không thể hồi sinh, người nơi chín suối không còn lối quay về. Nhưng ta vẫn muốn truy đuổi đến cùng tội lỗi của chính ta, trước vong linh nàng và trên mạng sống của hai đứa trẻ. Ta không thể và không cần đứng trước pháp đình nơi hạ giới, nhưng ta sẽ phải đối mặt nàng trước pháp đình của một cõi thiêng liêng. Ta biết nàng sẽ chờ ta nơi đó. »

– Vì tôi cũng là một con người như muôn triệu kẻ khác. Tôi không thể thoát nổi nhu cầu yêu thương và muốn được yêu thương của một người cha, một người chồng. Quyền ấy là chính đáng.

– Nhưng chính ngươi đã chấp nhận khước từ những tình cảm bình thường ấy. Chính ngươi đã chấp nhận thiến hoạn cuộc sống của một người đàn ông để làm vui lòng các đồng chí của ngươi, những kẻ nhân danh uy tín Vị Cha già dân tộc mà sát hại vợ con ngươi, và cũng vì trong sự đồng thuận ấy, ngươi tìm thấy những tiện nghi cho vai trò vĩ đại của bậc gia trưởng toàn dân tộc.

– Không, không tôi không bao giờ chấp nhận điều đó. Mọi sự đều xảy ra phía sau lưng tôi, trong bóng tối. Tôi là kẻ bị phản bội.

– Nếu là kẻ bị phản bội, ngươi chỉ có thể rơi vào một trong hai trạng thái này : hoặc là quá cả tin, hoặc là thiếu khả năng phán đoán. Hai trường hợp đều có chung một cơ sở : sự thiếu thông minh, nói trắng trợn là ngu dốt. (Trang 69)

Chỉ có điều khác biệt giữa những vua chúa xưa và ông ngày hôm nay là ở chỗ định danh : các vua chúa là những kẻ thừa hưởng quyền lực của tiền nhân cũng giống như thứ dân thừa hưởng gia tài do tổ tiên di tặng. Còn ông, ông không có một chút của thừa tự vật chất cũng như tinh thần, ông là kẻ tay trắng dựng ngôi, nước lã vã nên hồ. Vốn liếng duy nhất ông là sự cảm phục và yêu mến của dân chúng. Đó là vương miện của ông ! Đó cũng chính là tù ngục của ông !(Trang 70)

Tác giả cũng đã sắp xếp để HCM được dịp tự hối,kể cả tội làm ngơ trước bọn côn đồ sát hại cô Xuân.Nhưng tội ác đó không thể phút chốc bằng thủ thuật của nhà phù thủy DTH mà có thể xoá được.Bia miệng còn lưu truyền maĩ hậu thế.Mà quan trọng hơn cả không phải là chuyện sát hại một vài người tình mà là tội sát hại hàng triệu sinh linh VN vô tội ,tội gây ra cuộc chiến Nam Bắc VN,tội sát hại các đảng phái không CS trong Mặt Trận Việt Minh,tội rước giặc Pháp vào lại VN năm 1946,tội phát động Cải cách Ruộng Đất 1954-1956 , tội chỉ thị cho Phạm Văn Đồng công nhận lãnh hải 12 hải lý của Trung Cộng ….Những tội ác đó cho dù được DTH viện dẩn mọi lý do bàu chửa ,nhưng hoàn toàn vẫn còn ghi trong vạn niên sử của Việt Nam và bia miệng ngàn đời của toàn dân Việt . Sử gia,tiểu thuyết gia,chính trị gia CSVN đừng hòng cạo sửa lịch sử,che lấp lịch sử bởi vì ngày nay với tiến bộ truy cập Internet ,người dân quốc nội,nhất là thanh niên trẻ quốc nội họ đã hiểu cách vượt tường lửa để truy tìm CHÍNH SỬ mà đọc thay vì phịa sử của Việt Gian CS.Hàng chục ngàn trang web lịch sử trong và ngoài nước,hàng trăm ngàn trang BLOG Sưu tầm lịch sử đã hiện diện làm sao CSVN xoá đi được mà hòng che dấu sự thật!

Hết: Chương 1, Xem Tiếp: Chương 2

Tìm Kiếm