…..
Nhận định hiện tượng Dương Thu Hương
…..
5. Chương 4. Người anh em đồng hao không biết mặt..(Trang 211-258)
Tóm lược chương 4: Kể nhân vật Nông Văn Thành,lấy cô chị ruột của Nông Thị Xuân. Câu chuyện vợ mình cùng cô em vợ về Hà Nội sống chung với nhau.Anh vẫn phải ghé thăm.
Thời gian này anh đã khốn đốn,khi một chiều từ doanh trại Hà Tây,đạp xe như thường lệ về Hà Nội thăm vợ con cùng cô em vợ và 2 cháu.Anh đã bắt gặp Quốc Tùy (Bộ trưởng Bộ Nội Vụ) đang cưỡng hiếp cô em Nông Thị Xuân và bị cự tuyệt.
Biết hiểm nguy sẽ bị thủ tiêu để bịt miệng,anh đã bỏ trốn qua Lào.Sau bao lần thay tên đổi họ,anh đã trở thành Trung Tá Quân đội Nhân dân Hoàng An cuả Tiểu đoàn 209.
Vị Trung Tá này,người anh em đồng hao cuả mình,mà vị Chủ Tịch chưa hề được gặp mặt qua một lần.
Phân tích chi tiết chương 4:
“Tâm hồn anh không ngừng gào thét. Đại đội trưởng An không tin có trời. Anh cất tiếng gọi trời như thói quen, như tất thảy mọi người thường cất tiếng kêu trong cơn tai hoạ nhưng óc não anh ghi khắc đinh ninh gương mặt những kẻ sát nhân bằng xương bằng thịt.
« Có thể chúng quá mạnh mà ta thân côi thế cút nên kiếp này ta sẽ phải nuốt hận bước xuống mồ. Nếu vậy ta sẽ tiếp tục cuộc truy đuổi vào kiếp sau. Nếu kiếp sau chưa đủ, ta sẽ xin trời cho ta thêm một kiếp nữa. Ta sẽ đi đến tận cùng địa ngục để tìm những kẻ đã giết nàng và cô Nhỏ của chúng ta.» (Trang 215)
Sau một thời gian lẫn tránh và cải danh khác, Nông Văn Thành tức Chí văn Thành trở thành Hoàng An Đại đội trưởng mai danh ẩn tích chờ dịp phuc thù cho vợ và cô em vợ.Vì để bảo vệ tông tích ,An sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ ai định tố cáo mình kể cả vị tư lệnh sư đoàn cuả anh.
“…Sau bữa cơm, An hỏi Nàng Nhỏ :
– Chủ tịch có bằng lòng cho em ở đây không ?
– Có chứ. Chủ tịch bảo chúng ta phải sống giản dị. Giản dị như những người bình thường.
– Vậy là em hài lòng, đúng không ?…
– Dạ… Em hài lòng. Em yêu chủ tịch.
– Chủ tịch có yêu em không ?
– Có chứ.
Nàng Nhỏ kêu to :
– Chủ tịch rất yêu em….
Và hai má nàng bỗng dưng đỏ tưng bừng :
– Chủ tịch là người chồng rất tốt. “
Đoạn kể lại câu chuyện cô Xuân được HCM yêu và rước vế Hà Nội sống như vợ chồng không chính thức.Ngược lại thì qua tài liệu của Vũ Thư Hiên thì lại khác :
“ Ông thở dài, ngậm ngùi: Người đàn bà đó tên là Nông thị Xuân, quê ở huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Chị Xuân này rất xinh gái, da trắng nõn, miệng tươi như hoa, được Ban bảo vệ sức khỏe trong tỉnh tuyển vào trông nom sức khỏe cho Bác Hồ…
– Thời gian nào, thưa bác?
– Sau khi hòa bình lập lại, khoảng năm 1955…
– Cùng được tuyển một lúc với chị Xuân, còn có hai người em gái chị ta, em họ, cũng là con cái gia đình gốc cách mạng cả. Họ được bố trí ở trong một ngôi nhà ở Phố Hàng Bông Thợ Nhuộm, sát đường Quang Trung. Thông thường Trần Quốc Hoàn tự thân đưa chị Xuân vào gặp Bác, sau đó lại đưa về…
– Mỗi lần như vậy chị ta ở lại bao lâu?
– Không chừng. Có khi chỉ một đêm, có khi đôi ba hôm… Người đàn bà này rất được lòng Bác. Họ có với nhau 2 đứa con. Đứa con gái, con của chị, được Bác đặt tên là Trinh. Đứa sau, con trai, được đặt tên là Trung, Nguyễn Tất Trung. “
http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00Ch2W Sách “Đêm giữa ban ngày” của Vũ Thư Hiên, con của Vũ Đình Huỳnh, thư ký của ông Hồ Chí Minh. “Hồi ký chính trị của một người không làm chính trị ” 1997, trang 263-265. và bức thư cuả ông Thành chồng cô Vàng
“Cao Bằng ngày 29 tháng 7 năm 1983.
Kính gởi Ông Nguyễn hữu Thọ Chủ tịch quốc hội nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Tôi là một thương binh đã 25 năm nay vô cùng đau khổ, không dám hé răng với ai. Không phải chỉ vì vết thương bom đạn, chiến tranh mà là một vết thương lòng vô cùng nhức nhối. Nay tôi xắp được từ giã cái xã hội vô cùng đen tối này đi sang thế giới khác, tôi phải chạy vạy rất khó khăn mới viết được bức thư này lên Chủ tịch, hy vọng ông còn lương tri, lương tâm đem ra ánh sáng một vụ bê bối vô cùng nghiêm trọng tàn ác, mà người vợ chưa cưới của tôi là một nạn nhân. Nay tôi hy vọng những tên hung thủ được lột mặt nạ trước công chúng, không để cho chúng ngồi trên đầu trên cổ nhân dân.
Nguyên từ năm 1954 tôi có người yêu tên Nguyễn thị Vàng, 22 tuổi quê làng Hà Mạ, Xã Hồng Việt, huyện Hoà An, tỉnh Cao Bằng. Cô Vàng có người chị họ là Nguyễn thị Xuân, tên gọi trong gia đình là cô Sang tức Minh Xuân. Tôi nhập ngũ đi bộ đội cuối năm 1952. Cô Vàng và cô Xuân tình nguyện vào công tác hộ lý trong một đơn vị quân nhu. Được mấy tháng sau ông Trần Đăng Ninh, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần mấy lần đến gặp cô Xuân. Đầu năm 1955 thì đem xe tới đón về Hà Nội, nói là để phục vụ Bác Hồ. Được mấy tháng sau thì cô Xuân cũng xin cho cô Vàng về Hà Nội, ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm với cô Xuân và cô Nguyệt con gái ông Hoàng văn Đệ cậu ruột cô Xuân. ….”
http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CHzz
Rõ ràng đây là tuyển người vào phục vụ sinh lý cho Hồ ,bây giờ DTH biến hoá thanh mối tình giữa một sơn nữ 19 và một ông già 67 lấy gì làm bằng cớ?Tác giả đưa ra vụ nầy với mục đích gì?Thế giới ngày nay không chấp nhận những việc làm vi phạm đạo đức theo lối Cộng sản từng làm như Hồ ,Mao,Fidel nên DTH phải biến hoá ra cho phù hợp thời đại chăng ?
Em gặp ông cụ vào ngày nào sau cuộc họp đó ?
– Thứ sáu. Khoảng mười một giờ chủ tịch cho xe đến đón em.
– Ông ấy giải thích ra sao ?
– Chủ tịch nói rằng trên nguyên tắc của đảng, thiểu số phải phục tùng đa số. Huống chi trong trường hợp này tất cả bộ chính trị đều quyết định như vậy.
– Ông ấy còn nói gì nữa ?
– Chủ tịch nói rằng chủ tịch biết em chịu rất nhiều thiệt thòi….rằng chúng ta phải kiên trì sống trong bóng tối một thời gian nữa chờ thời cơ thuận tiện để thuyết phục các uỷ viên bộ chính trị.
– Khi nói những lời lẽ ấy, vẻ mặt ông ấy ra sao ?
– Em không nhớ. vì em cúi xuống lau nước mắt.
– Ông ấy cười hay ông ấy khóc ?
– Chủ tịch cũng khóc. Chủ tịch ôm em, nói rằng : Họ thật thiếu tình, họ không thông cảm cho hoàn cảnh của chúng ta.(trang 240)
Nhưng để chạy tội cho HCM thì phải tìm cho ra kẻ thay thế, đó là Bộ Chính Trị :Lê Duẩn,Trường Chinh,Lê Đức Thọ…nghe cũng có vẻ hợp lý.Với tài phù thủy văn chương biến hoá ,DTH khiến cho người đọc vừa thương hại cho HCM,vừa thương cho “mối tình cao đẹp”,vừa căm thù bọn ác ôn bè lủ 3 tên nay đã chết hết rồi không còn cải chính được , đồng thời đổ cho bọn nầy ngoan cố,hiếu chiến,tàn ác chớ HCM thì “nhân ái,hiền hoà ,bị thủ hạ áp bức”thật là tài tình ,thật là hay để đổ trút tội bán nước,hại dân ,hiếu sát cuả Hồ qua người khác ,hay đến độ HCM chết linh thiêng gặp giờ trùng sẽ đội mồ sống dậy gắn huân chương “Sao Vàng”cho DTH và phò hộ cho DTH viết sách bán được nhiều thêm và Bộ Chính Trị CSVN hiện nay giả vờ chửi DTH nhưng khoái trá vỗ tay :”Bác Hồ cứu tinh của chúng ta”..
Hết : Chương 4, Xem Tiếp: Chương 5