…..

Nhận định hiện tượng Dương Thu Hương

…..

6. Chương 5: Ước nguyện cuối cùng (Trang 259-287)

 Tóm lược nội dung chương 5 :Viết về thân phận của hai người con Nghĩa va Trung cuả vị Chủ tịch,tất cả đều được hai anh em nhân vật Trần Vũ bảo vệ,dấu kín tung tích,tiếp tục nuôi dưỡng.

Những ước nguyện cuối cùng cuả người Cha già Dân tộc trước khi nhắm mắt lìa trần,kể cả việc có để lại di chúc.

Phân tích chi tiết chương 5:

“Nhưng riêng với anh Cả, sự đó không thể chấp nhận vì ông cụ không thể chỉ sống riêng cho bản thân. Ông cụ là kim chỉ nam, là ngọn đuốc soi đường cho cả dân tộc.

– Vì là ngọn đuốc soi đường nên ông cụ buộc phải thiến như đám hoạn quan thời xưa hay buộc phải sống chui lủi như kẻ buôn lậu ? Cái trò này chính các anh đã đặt bầy. Khởi sự từ việc cử cô Minh Thu vác chiếu vác chăn đến ngôi nhà sàn trên chiến khu. Nếu bây giờ, tổ chức đảng yêu cầu anh lấy cô Minh Thu thay vì người đàn bà mà anh đang chăn gối, anh tính ra sao ? (trang 261)

Trong đoạn nầy DTH cho thấy không phải chỉ có cô Xuân vào “phuc vụ” cho chủ tịch”mà còn nhiều người khác.Nhưng xét cho kỹ thì thấy HCM khôn ngoan lại gian xảo , vừa vô trách nhiệm lại được “thay đĩa” đều đều thì dù có bị “khống chế”như thế ai lại không ham! Thử mời Bùi Tín hay Vũ Thư Hiên thay chế HCM coi 2 ông nầy có chịu hay không?

Chỉ có điều là …sao ?

– Có điều là chính ông cụ cũng chấp nhận sự hy sinh ấy. Chính ông cụ cũng không phản bác.

Trên nguyên tắc biểu quyết, một mình ông cụ không thể thắng nổi mười hai người. Nói cho thật cặn kẽ chỉ một mình anh Đô muốn ủng hộ ông cụ. Nhưng sau rốt bị đám đông uy hiếp nên anh ta đành đổi hướng theo các anh. Như thế, về lý, ông cụ là tuyệt đối thiểu số. Còn về chữ tình, không nói cũng hiểu rằng ông cụ trông mong ở sự thông cảm của các anh, những người xưa nay vừa là đồng chí vừa là đàn em. Từ ngày khởi đầu cách mạng cho đến lúc này, mọi sự vẫn diễn ra như vậy. Có điều ông cụ không nhận ra rằng tình thế đã đổi thay.

Rằng những ngày xưa thân ái đã chết rồi. Và nó đã bắt đầu chết một cách thật sự ngay khi các cánh quân rời bỏ núi rừng để tiến về năm cửa ô thành phố.

Rằng giờ đây tất cả anh em đồng chí chỉ còn là đám người buôn chung một món hàng trên một con tầu vượt đại dương mà vì tiền lời của món hàng đó, các anh có thể quẳng xuống biển bất cứ kẻ vô tội nào cho nhẹ gánh. Rằng trước mắt các anh, ông cụ chẳng còn là bậc huynh trưởng thân thiết mà chỉ đơn thuần là con vật hiến tế cho vị thần cách mạng. Cuộc cách mạng này trước hết đem lợi nhuận cho các anh, những kẻ toạ hưởng kì thành. Điều ấy tôi nói sai hay đúng ? (trang 262)

Được “hiến tế ”mà cơm bưng ,cháo đút và cung phụng như thế chẳng trách HCM ưng thuận mọi quyết định của đảng là phải.

Tôi biết cậu giận tôi lắm. Cậu chưa đến mức căm thù hay manh động đã là may. Bởi ai cũng biết cậu là người gắn bó nhất với ông cụ trong đời sống tình cảm. Rằng hồi ở chiến khu chính cậu đã sang bên thành đoàn để gặp gỡ cô Thanh Tú. Cũng chính cậu can thiệp để cô Minh Thu thôi vác chăn vác chiếu đến ngôi nhà sàn. Rồi cũng chính cậu dẫn cô Xuân đến nơi ấy. Rằng cậu là người duy nhất mà cô Xuân tin cậy và phó thác tổ chức cuộc đời. Rằng cậu cũng là người duy nhất mà ông cụ có thể nói mọi chuyện một cách không kiêng dè, không ý tứ (262)

…Chính tôi đề nghị ông cụ khuyên cô Xuân chấp nhận sống ở căn gác hẹp khu phố cổ như một lương dân. Bởi tôi tin rằng tấm gương giản dị ấy khiến cho ông cụ có nhiều uy tín hơn với anh em.

– A ! Chính là anh ? Chính anh là người quyết định việc này ?

Vũ cất tiếng kêu kinh ngạc :

– Vậy mà tôi đã cãi cọ không biết bao nhiêu lần với văn phòng quản trị trung ương đảng. Cũng hẳn là vì lẽ đó mà họ phải nín nhịn trước những lời sát phạt của tôi. Giờ tôi biết anh mới chính là thủ phạm còn họ chỉ là những kẻ đi đổ vỏ ốc. (trang 263)

Ông ngừng lại một khoảnh khắc để chắp vá lại những mảnh hồi ức, rồi hỏi :

– Nhưng nếu để tạo uy tín bằng thứ khổ hạnh chủ nghĩa này tại sao chính anh không thực thi trước ? Tại sao anh không chấp nhận một mái nhà tranh có hàng dậu bìm bỉm ở ngoại ô mà anh lại ngự toạ trong biệt thự đồ sộ này ?

– Cậu quên là tôi đang phải điều hành công việc của đất nước.

– Vậy thì ông cụ là hình nộm của các anh ?

– Ông cụ đứng cao hơn chúng tôi một cái đầu. Ông cụ là lãnh tụ tối cao của dân tộc.

– Vì ông cụ là lãnh tụ tối cao nên người đàn bà ngủ cùng giường với ông cụ phải trú ngụ trong căn gác bình dân nơi ngõ hẹp. Còn người đàn bà ngủ với anh được quyền sống thênh thang trong ngôi biệt thự hoành tráng này ? Vì ông cụ là lãnh tụ tối cao, là linh hồn đất nước nên người vợ trẻ của ông cụ bị các anh giết như giết một con thỏ còn những người đàn bà ngủ với các anh, tôi nói rõ ở đây là các anh, trong đó bao gồm cả vợ tôi nữa được quyền cưỡi xe Volga đi chợ và mua áo quần, bánh kẹo lẫn các đồ mỹ phẩm ở cửa hàng quốc tế ? Dựa trên nguyên tắc đạo đức nào mà các anh tự cho phép mình được làm những điều ấy ?( Trang 263)

Qua 3 đoạn đối thoại trên cho ta thấy tác giả đưa ra 3 nhân vật Trường Chinh ,Lê Duẩn,Lê Đức Thọ đứng mũi chịu sào trong việc khống chế HCM phải phục vụ nhu cầu của đảng giao phó.Chỉ có điều là DTH không đưa ra được bằng cớ thuyết phục.Từ trước 75 cho đến nay chưa hề có công bố nào chứng minh điều đó là đúng với thực tế.

… Ta biết làm gì giờ đây khi ván cờ đã lỡ, khi ta bắt buộc trở thành con rối gỗ trong tay lũ sát nhân ?…Những người anh em thù nghịch của ta, chẳng lẽ chúng ngu dại đến mức không có một chút ngờ vực khi dấn thân vào tấn trò này hay chúng cố tình quay lưng lại với lương tâm vì cuộc ganh đua quyền lực hấp dẫn hơn thân phận của một dân tộc ?… Ôi danh vọng, vinh quang….những thứ người ta chẳng thể ăn chẳng thể ngửi chẳng thể làm tình nhưng lại có sức huỷ diệt kinh hoàng, không chỉ huỷ diệt một cá nhân, một tập đoàn mà cả một nòi giống..

(trang 280)

Đây là những hư cấu ,lập luận theo ý của tác giả để lý giải toàn bộ cuộc chiến VN,nhưng tinh ý chúng ta sẽ thấy đó là những lý giải trong thời gian gần đây thôi ,kể từ khi chủ nghiã Cộng sản không còn đất sống ,toàn thế giới lên án,Cộng sản Liên Xô sụo đổ,hàng loạt các nước CS Đông Âu cũng sụp đổ,bức tường tưởng niệm 100 triệu nạn nhân của chủ nghiã CS toàn thế giới được dựng lên thì những người CSVN hiểu được chúng phải giải thích cho 86 triệu người dân VN như thế nào để chúng còn tiếp tục cầm quyền cai trị tiếp toàn dân VN, để chúng còn tiếp tục “lãnh đạo” đất nước thêm vài thập kỷ nửa.Cuốn sách nầy ra đời vì lẽ đó chăng?

Hết: Chương 5, Xem Tiếp: Chương 6

Tìm Kiếm