RƯỢU MÁU MĂT MO

Hoàng Hải Thủy

INK.301

Ông bạn Lee Le, tác giả ảnh Photoshop trên đây, là người có ý hay và khéo tay. CTHĐ bái phục ông.

Đêm buồn – một đêm buồn trong những năm 1981, 1982, những năm ấy đêm nào tôi cũng buồn, không phải một mình tôi buồn, những năm ấy 30 triệu anh đàn ông công dân nước Việt Nam Cộng Hòa bại trận đều buồn – nằm bên cái radio Sony cũ rích trong căn gác lửng vo ve tiếng muỗi – tôi nghe đài phát thanh BBC loan tin anh VC Phạm Văn Đồng đến một số quốc gia Âu châu. Tôi không nhớ rõ ở đâu, dường như ở Paris, một số người Việt đến Tòa Đại Sứ Bắc Cộng chào đón Phạm Văn Đồng. Những người Việt này đến để “kính dâng lòng thành kính tri ân lên Chủ Tịch Hồ Chí Minh.”

Bản tin có đoạn: “Thủ Tướng Phạm Văn Đồng khuyên người Việt:

“Sống ở đâu phải theo pháp luật ở đấy, nhưng phải luôn luôn hướng lòng về đất nước.”

“Thời gian vỗ cánh bay như quạ. Bay hết đường xuân kiếm chỗ ngồi.” Thơ ông Tchya, tức ông Tẩy Chìa Đái Đức Tuấn. Thấm thoắt dzậy mà đã mấy chục mùa thu lá bay qua cuộc đời. Năm nay – Tháng Bẩy 2015 – lại thấy anh Tổng Bí Thư Bắc Cộng Nguyễn Phú Trọng khuyên người Việt ở Mỹ:

Hãy nhớ mình là người Việt Nam.”

Những anh Tổng Bí Thư Cộng Đảng Tầu, Cộng Đảng Việt không phải là người đại diện nhân dân Tầu, nhân dân Việt. Hai anh chỉ là những tên Đầu Xỏ Đảng Cộng sản, nhưng chính quyền Mỹ vẫn chào đón hai anh với tư cách Quốc Trưởng. Chính phủ Mỹ có mời bọn Giang Trạch Dân, Tập Cận Bình, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng mới đến được Hoa Kỳ. Không những chỉ đến Hoa Kỳ suông, chúng còn là những thượng quốc khách của chính phủ Hoa Kỳ.

Tháng Sáu, Tháng Bẩy 2015, người Việt ở Mỹ bảo nhau:

“Đừng nghe những gì người Mỹ nói, hãy xem những gì người Mỹ làm.”

Đến Kỳ Hoa – 20 năm trước – tôi viết:

“Tôi muốn tôi sẽ không nhìn thấy lá Cờ Máu VC bay trên đất Mỹ. Tôi muốn tôi không phải thấy một bọn người Việt nào ở  Mỹ đến Tòa Đại Sứ Bắc Cộng, tự nhận là Phái Đoàn Người Việt, đến để “kính dâng lòng tri ân lên Chủ Tịch Hồ Chí Minh.””

20 năm trước, tôi viết:

“Tôi muốn Ngày 30 Tháng Tư đến, tôi đầu bù, tóc rối, râu không cạo, cổ choàng sợi xích sắt, bận bộ quần áo cũ rách, đi chân đất, đến ngồi một góc trong Trung Tâm Thương Mại Eden, để tạ cái tội tôi đã không giữ được Sài Gòn.”

Sống ở Mỹ đã 20 năm, đến hôm nay, Ngày 16 July 2015, tôi chưa nhìn thấy Cờ Máu Bắc Công bay ở bất cứ đâu trên đất Mỹ, tôi chưa thấy bọn người Việt nào đến Tòa Đại Sứ Bắc Cộng “kính dâng lòng tri ân lên Chủ Tịch Hồ Chí Minh.”

Nhưng “chưa có” không phải là “không bao giờ có.”

trong

Trên Internet, tôi nhìn thấy Cờ Máu trong đám người Việt đến phi trường đón VC Nguyễn Phú Trọng. Tôi nhắc lại: Tôi nhìn thấy Cờ Máu trên Internet. Và tôi sợ cứ cái đà viên chức chính phủ Mỹ kết thân với bọn Bắc Cộng như đang diễn ra, sẽ có ngày tôi nhìn thấy Cờ Máu bay trên đất Mỹ, có ngày tôi thấy những bọn người Việt đến Tòa Đại Sứ Bắc Cộng sì sụp quì lậy  ảnh Hồ Chí Minh, sì sụt nói lời  kính dâng lòng tri ân lên Chủ Tịch Hồ Chí Minh.

Theo nghi lễ Mỹ, khi vị Quốc Trưởng một quốc gia được chính phủ Mỹ mời đến Mỹ, Tổng Thống Mỹ mở một quốc yến – một bữa tiệc trong Nhà Trắng – để khoản đãi vị quốc khách. Nhưng bao nhiêu năm rồi Mỹ không có quốc yến đãi Giang Trạch Dân, Tập Cận Bình, không có quốc yến đãi Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng. Không phải Nhà Trắng, không phải Tập Cận Bình, Nguyễn Phú Trọng không muốn có quốc yến. Không có quốc yến cho bọn Đầu Xỏ Tầu Cộng, Việt Cộng là vì Nhà Trắng không tổ chức được.

Quốc Yến đãi Tập Cận Bình ít nhất phải có 20 người Tầu sống ở Mỹ cùng dự, quốc yến đãi Nguyễn Phú Trọng phải có ít nhất 20 người Việt sống ở Mỹ đến dự. Bữa tiệc chỉ có chủ nhà với khách loe ngoe  ăn uống với nhau không thể và không phải là quốc yến.

Tôi vẩn vương nghĩ: nếu Tổng Mỹ đãi quốc yến Đầu Xỏ Bắc Cộng Nguyễn Phú Trọng, Phủ Tổng Thống Mỹ sẽ mời những người Việt nào ở Mỹ đến dự? Tôi  sống cách ly, cách biệt, cô đơn, cô độc, cô đủ thứ nên tôi chỉ biết có mấy ông bà người Việt có thể là khách mời, như bà Nguyễn Thị Hoàng Bắc, các ông Lê Xuân Khoa, Nguyễn Hữu Liêm, Bùi Duy Tâm, Trương Vũ, Nguyễn Bá Long….

Quí vị biết nhiều hơn tôi xin giúp tôi một Danh Sách Khách Mời dự quốc yến Mỹ-Việt. Tôi cám ơn.

o O o

Tháng November 2006, Tổng Thống Bush đến Hà Nội. Trước ngày ông đi,  cộng đồng người Việt ở Mỹ yêu cầu ông Tổng Mỹ nói với bọn Bắc Cộng vài câu về tình trạng những người Việt tranh đấu cho Dân Chủ, Nhân Quyền bị bọn Bắc Cộng bắt, giam tù mút chỉ cà tha kiêm mút mùa Lệ Thủy. Nhiều người Việt ở Mỹ hy vọng được ông Tổng Thống Mỹ nói cho vài lời, bọn Bắc Cộng sẽ phải bớt hung hãn và nới tay đàn áp những người đòi Dân Chủ, Nhân Quyền trong nước.

Uống đi Triết, uống cho say Rượu này pha máu dân mày, dân tao. Uống đi Bi, uống cho hào Rượu này pha máu dân tao, dân mày.

Một Thư Ngỏ – Open Letter – của Cộng Ðồng người Việt ở Mỹ gửi ông Tổng Thống Mỹ Bush được đăng nguyên một trang trên Nhật Báo The Washington Post. Tôi có thấy cái Thư Ngỏ ấy. Rất tiếc tôi đã không giữ tờ báo để hôm nay in Thư Ngỏ lên đây.

Nghe nói tiền chi trang báo The Washington Post lên đến 50.000 USD – U Ét Ðô-la – Tôi tiếc tiền hùi hụi – Ðô-la không phải của tôi, nhưng Ðô-la của các ông bà người Việt, tôi cũng là người Việt, tôi có quyền đau xót. Tôi đau xót , tôi đắng cay vì Thư Ngỏ Vô Ích – Vô Ích đến Năm Chăm Phần Chăm – Thư Xin ông Tổng Mỹ Bush khi đến Việt Nam làm ơn, làm phúc nói vài lời xa gần đến những người Việt tranh đấu cho Dân Chủ trong nước bị bọn Bắc Cộng giam tù; bức thư một trang báo phải chi đến 50.000 USD, nhưng thư này rõ ràng là không được ông Tổng Mỹ đọc. Ông đến Hà Nội, rồi ông bay vào Sài Gòn, ông ăn ở Sài Gòn vài bữa, ông đái ở Sài Gòn vài bãi, rồi ông lên phi cơ bay về Mỹ. Ông không nói một lời nào – một nửa lời ông cũng không nói – về những người Việt đòi Nhân Quyền bị bọn Cộng giam tù.

Về Mỹ được vài ngày, ông Tổng Bush đến Prague dự cuộc họp quốc tế của những người tranh đấu cho Nhân Quyền trên thế giới. Trên diễn đàn hội nghị này, ông Tổng Bush trâng tráo tự nhận:

“Tôi là Tổng Thống của những Người Bất Ðồng Chính Kiến.”

“I am the president of the dissidents.”

Không một ông Chính Trị nào, ở trong nước Việt và ở Mỹ, nói một lời phản đối thái độ Hờ Hững với vấn đề Nhân Quyền ở Việt Nam Cộng Sản của Tổng Thống Bush. Tất cả các ông Chính Chị, Chính Anh đều nín khe. Không ông nào nói dù chỉ một lời than:

“Tổng Thống Bush quá lạnh với chuyện Nhân Quyền ở Việt Nam.”

Tôi thấy Một Người Việt Nam chỉ trích thái độ của ông Tổng Bush.

Người Việt duy nhất đó là Hoà Thượng Quảng Ðộ. Hoà Thượng nói với một phóng viên truyền thông Tây Âu đến gặp ông ở Quang Minh Thiền Viện, đường Trương Tấn Bửu, Sài Gòn:

Ông Bush nói một đàng, làm một nẻo. Ông Bush đã phản bội chúng tôi.”

Trước khi TT. Bush đi Việt Nam, một số ông bà người Việt sống ở Virginia được mời đến Nhà Trắng, hay Bộ Ngoại Giao Mỹ. Nhóm người Việt được mời là những nhân vật nổi trội trong cộng đồng người Việt. Một viên chức Mỹ tiếp nhóm người Việt được mời này. Nghe nói viên chức Mỹ trấn an nhóm ông bà Việt. Có thể viên chức Mỹ nói TT Bush sẽ không làm gì, nói gì có hại cho người Việt trong nước, cộng đồng Việt cứ yên tâm. Viên chức Mỹ có thể hứa: TT. Bush sẽ bầy tỏ sự quan ngại về tình trạng đàn áp nhân quyền ở Việt Nam.

Bổn cũ soạn lại. TT Obama tiếp Nguyễn Phú Trọng, PTT Biden đãi

Ăn Nguyễn Phú Trọng, một số ông bà người Việt ở Virginia được viên chức Mỹ mời đến gặp. Tôi chắc là để an ủi. Tôi vẩn vương nghĩ nếu tôi ở trong số ông bà Việt được mời, tôi sẽ nói:

“Các ông kết thân với chúng nó, đó là quyền của các ông. Xin để chúng tôi được yên với nỗi buồn, nỗi nhục của chúng tôi. Đừng coi chúng tôi như bọn con nít cần được các ông xoa đầu, vỗ đít, khuyên đừng buồn, dúi cho kẹo bánh.”

Còn Tình đâu nữa.

Chưa là Thù. Nhưng Tình thì không còn.

Tôi nhớ Linh Mục Nguyễn Văn Lý, nhạc sĩ Việt Khang, cô Tạ Phong Tần…và bao nhiêu người nữa, những em thực hành Pháp Luân Công..giờ này mòn mỏi trong tù ở quê nhà.

o O o

Viết ở Rừng Phong.

Năm cùng, tháng tận… Là một Cựu Tù Nạn Nhân Cộng Sản, người từng nằm phơi rốn 8 mùa lá rụng trong ngục tù cộng sản ở quê hương, người Cựu Tù nay được sống an nhiên ở Xứ Mỹ, tôi nhớ, tôi viết về những người Việt nay đang bị bọn Bắc Cộng giam tù.

Dường như ở Mỹ hôm nay chẳng còn người Việt nào nhớ đến cô Tạ Phong Tần, người đàn bà Sài Gòn từng lớn tiếng chửi bọn Công An VC ngay trong trụ sở của chúng:

“Công an chúng mày không biết Nhục. Chúng mày hung hăng với nhân dân, chúng mày quì mọp chúng mày lậy bọn Tàu Cộng..!”

“Thằng kia.. Tao đẻ ra mày được nhen. Mày đừng có hỗn láo với tao..”

“Chúng mày bám đít tao như bầy ruồi bám lỗ trôn trâu cái..”

Tôi nhớ Linh mục Nguyễn Văn Lý. Linh mục đòi Tự Do Tôn Giáo. Bọn Cộng bắt giam ông, chúng đưa ông ra toà. Giữa toà, ông hô lời đả đảo Ðảng Cộng Sản. Một tên công an dùng bàn tay bẩn của nó bịt miệng, bịt cả mũi ông, thằng công an vênh mặt nhìn vào máy ảnh; rồi chúng thả ông về Nhà Thờ, ông tiếp tục chống chúng, chúng bắt lại ông, ông lại bị chúng giam tù mút chỉ. Ngày này, tháng này Linh mục Nguyễn Văn Lý đang ở trong tù.

Ông Cựu Tù Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải, người cùng ra tòa án Cs với cô Tạ Phong Tần, sang Mỹ ngồi ngang hàng với TT Obama trong Nhà Trắng, người tù Tạ Phong Tần bị hành hạ trong tù. Ai nhớ, ai thương người tù Tạ Phong Tần? Sống trong một trại tù khổ sai, sau ngày đi cuốc, mùa đông Thanh Hóa, trời rét, người nữ tù Tạ Phong Tần tắm ở bên giếng nước trong sân nhà tù.

Còn bao nhiều người nữa trong những ngày năm cùng, tháng tận này ngậm ngùi “Xuân này ta không về..” mà tôi không thể viết đến trong bài này. Tôi xin lỗi các vị.

Tôi nghĩ đến chuyện người vì yêu nước mà bị bọn Cộng giam tù sống trong tù như người dằng giật với kẻ thù con dao sắc: Người Tù cầm dao đằng lưỡi dao. Dằng co với bọn Cộng Ác, Người Tù chỉ có từ Chết đến Chết. Bọn Cai Tù VC nắm dao đằng chuôi, chúng không hề hấn chi cả.

Chuyện Mỹ Tư Bổn Tuyệt Tình làm tôi chán và buồn..

Ðây là một bài Phóng Dzao tôi làm ở Sài Gòn những năm 1981, 1982:

Cột đèn Em ngỡ cây cau.
Thấy thuyền Trung Cộng, tưởng Tầu Iu-Dza.
Còn duyên Mỹ dúi đôla.
Hết duyên mới biết Kỳ Hoa bạc tình.

o O o

VC Nguyễn Phú Trọng đến Sacramento, thành phố thủ đô Cali, làm cuộc thành phố Hồ Chí Minh kết nghĩa với thành phố Sacramento. Tin trên Internet cho thấy nhiều người Việt đến Sacramento biểu tình đả đảo tên độc tài Việt Cộng, và phản đối việc kết tình kết nghĩa nham nhở. Những bản tin không được rõ; tin này báo cuộc kết thân không thành, tin khác báo hai bên Mỹ Việt đã họp, ký kết tình ngãi ở một địa điểm mà người Việt không biết.

Đây là bản tin trên Blog KBCHN:

Thành phố Hồ Chí Minh và Sacramento hoàn tất thủ tục kết nghĩa và bang giao

Hình thức buổi lễ ký kết hiệp ước đầu tư và thương mại cũng như kết nghĩa chị em giữa thành phố Hồ Chí Minh và Sacramento đã diễn ra như bình thường, mặc dù có sự phản đối của của nhóm gần 100 người trong đó có những nhân vật quậy từ quận Cam.

Tin của KBCHN: phái đoàn do Bí thư thành Ủy Lê Thành Hải hướng dẫn đã được hội đồng thành phố đón tiếp lúc 16 giờ thứ Ba ngày 14/7/2015 địa phương tức 6 giờ sáng thứ Tư ngày 15/7/2015 tại Việt Nam. Theo chương trình buổi lễ sẽ được diễn ra công cộng, nhưng vì không muốn cuộc vui mất ý nghĩa vì một nhóm hoan hô đả đảo nên hội đồng thành phố quyết định chỉ tiến hành lễ giới thiệu và quan trọng là các ký kết thương mại và trao đổi đầu tư giữa 2 thành phố vẫn diễn tiến như bình thường.

Chương trình dự kiến tiếp xúc với Thượng Nghị Sĩ Janet Nguyễn và đại diện cộng đồng người Việt đã bị hội đồng thành phố quyết định hủy bỏ vì thái độ hung hăng của nhóm biểu tình lúc 15.30.

Nhóm chống đối đã “vui vẻ” và ngây thơ ra về không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong sau khi đọc thông báo hủy bỏ buổi họp. Hơn nữa dưới cơn nóng 91F (32.7 C) cũng làm đoàn biểu tềnh lăn kềnh ra về sớm.

Tuy nhiên sau đó, nghị viên Diệp Miên Trường và TNS Janet Nguyễn trao đổi trên Radio Bolsa lúc 18 giờ quận Cam (tức 8 giờ sáng Việt Nam) đều là màn lừa bịp lỗ tai của đồng bào nhẹ dạ: “Đoàn biểu tình đã chiến thắng hiệp đầu khi thành phố phải hủy bỏ chương trình.”

Chính trị ngây thơ hủy bỏ buổi lễ không có nghĩa là hủy bỏ việc ký kết. Lúc 4 giờ chiều phái đoàn Việt Nam dưới sự hướng dẫn của Bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí MInh đã kết thúc buổi lễ ký kết văn bản kết nghĩa và hợp đồng thương mại giữa 2 thành phố.

o O o

Chuyện chính phủ Obama mời và chào đón tên VC Nguyễn Phú Trọng làm tôi hết còn “cảm khái cách gì;” Tôi buồn quá cỡ. Tôi buồn và tuyệt vọng.

 Hoàng Hải Thủy

[Lãnh Vực]

Tìm Kiếm