Thế Huy
SỰ KHIÊU KHÍCH LĂNG NHỤC VNCH CỦA BÁO ‘NGƯỜI VIỆT’ TẠI NAM CALIFORNIA
Trong số phát hành ngày chủ nhật 08 tháng 7/2012, nhật báo Người Việt có trụ sở tại Nam California đã đăng một bài của một “độc giả” ký tên là Sơn Hào nhằm phản bác bài “Vết thương Ngày 30 tháng Tư”của Nguyễn-gia-Kiểng vì NGK cho rằng đó là ngày đáng buồn bởi nó không thể hiện tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Có người đặt câu hỏi là: Phải chăng bài viết của NGK chỉ là cái cớ để bọn tay sai VC đưa ra những luận điểm nhằm lăng nhục và khiêu khích người Việt QG ngay tại thủ đô tỵ nạn của người Việt QG tại Mỹ để đo lường phản ứng của tập thể người Việt QG trên toàn thế giới. Sở dĩ giả thuyết ấy được đặt ra vì cũng trong dịp tưởng niệm ngày 30/4/2012, Nguyễn-văn-Huy (cựu sinh viên trường chính trị kinh doanh Đà Lạt) cũng nằm trong nhóm Thông Luận của Nguyễn-gia-Kiểng đã viết một bài chỉ trích người Việt QG với nội dung ngược với bài viết của NGK được nói đến ở trên
I.- Vấn đề Hoà hợp và Hoà giải Dân tộc
Đúng ra người ta phải hiểu rằng đây là hai vấn đề gồm hai giai đoạn khác nhau là hoà giải trước khi tiến đến hoà hợp. Nghĩa là ta phải thực hiện xong việc hoà giải trước khi nói đến chuyện hoà hợp.
1.- Hoà giải Dân tộc
Vấn đề hoà giải chỉ được đặt ra khi có sự xung đột hay tranh chấp giữa những cá nhân hay các tập thể đối lập. Hai chữ hoà giải, tự nó đã mang tính cách hai chiều là tương nhượng lẫn nhau, để đi đến một giải pháp trung dung ở một chừng mực nào đó, mà cả hai cho rằng có thể chấp nhận được. Nghĩa là mỗi bên phải lùi bước, ít hay nhiều để cả hai đều không nghĩ rằng mình thiệt thòi hoặc bị áp chế. Hoà giải không có nghĩa rằng “anh phải theo tôi, phải nghe tôi”, vì đó là sự cưỡng chế và áp đặt. Sau khi chiếm được Miền Nam, CS Bắc Việt hất chân ngay cả những người CS của họ trong MTGPMN, những người đã nhiều chục năm được dùng làm chiêu bài để đánh chiếm VNCH, thì còn nói gì đến việc hoà giải với những người mà họ coi là kẻ thù trong hơn 20 năm của cuộc chiến Quốc-Cộng VN. Đó là sự ra đời của cái gọi là Câu lạc Bộ Cựu Kháng Chiến Nam Bộ khiến một số tổ chức người Việt QG muốn hợp tác với nhóm CS bị mất phần này để đổi thay tình thế, và một số người đã chết. Hoà giải của người CS nghĩa là: Các anh không được phép thù hận tôi, dù các anh bị tôi hận thù và bạc đãi. Việc trả tự do cho hạ sĩ quan và công chức cấp nhỏ của VNCH sau một thời gian ngắn “học tập” là một cái bẫy để dụ dỗ các sĩ quan và công cán chính VNCH trình diện, nhằm đưa tất cả vào trại tù khổ sai vô hạn định sau ngày 30/4/75, như mọi người đã biết. Hoà giải theo kiểu CS là một cái bẫy và là chiêu bài để vô hiệu hoá hoặc giảm thiểu ý chí chống trả của đối phương. Đúng ra, người ta phải nói rằng: Sau ngày toàn thắng, VC không những không thể hiện tinh thần hoà giải với quân-công-cán-chính VNCH, mà còn đối xử với người dân Miền Nam Vĩ tuyến 17 như đối với những người bị trị trong thuộc điạ của chế độ CSVN. VC đưa những cán bộ người Bắc vào nắm tất cả những chức vụ then chốt và béo bở nhất tại Miền Nam. Hiện nay, tất cả những nhà hàng, khách sạn, dinh thự lớn nhất tại Miền Nam đều do thân nhân hoặc con cái của những người làm lớn từ Bắc Việt thủ đắc. Những công ty lớn nhất trên toàn quốc cũng là tài sản ngầm của bọn “tư bản đỏ” cao cấp VC!.
Riêng vấn đề “Hoà giải Dân Tộc” lại càng nghịch lý hơn, bởi lẽ dân tộc VN nghĩa là người dân ở phiá bắc và Nam vĩ tuyến 17 thì không có xung đột nào để phải hoà giải cả. Người dân Miền Bắc là nạn nhân khốn khổ của CS từ 1954; thì giữa người dân của hai bên không có hận thù gì để phải hoà giải. Ngược lại, người Miền Nam xót thương người dân ở bên kia vĩ tuyến vì họ đã bất hạnh bị CS cùm kẹp từ hơn 20 năm trước. Một bằng chứng khác là: Dân chúng Miền Bắc, khi sống với thực tế CS, vẫn nuôi hy vọng rằng quân đội VNCH một ngày nào đó, sẽ ra Bắc “giải phóng” họ. Nhưng việc đó đã không xảy ra vì sự phức tạp và đắng cay của bàn cờ thế giới.
Chiêu bài Hoà giải Dân Tộc được CS đưa ra để ru ngủ và dụ dỗ những người dễ tin, hầu tránh phản ứng quyết liệt của những người mà họ cho là đã đến đường cùng nên sẵn sàng liều thân để kháng cự. Thế thôi!!
2.- Chiêu bài Hoà hợp
Trên thực tế VC không bao giờ hoà giải với ai cả, nếu không ở vào hoàn cảnh sống còn bắt buộc. Không hoà giải mà chủ trương hoà hợp, thì chỉ có nghĩa là bắt mọi người phải hoà hợp với mình, làm theo lệnh mình. Các anh phải từ bỏ tất cả những gì khác biệt với tôi để nghĩ như tôi, làm theo ý tôi muốn. Đó là sự áp đặt, cưỡng chế. Thế nhưng, những người ngây thơ và nhóm tay sai của CS từ mấy chục năm qua vẫn rộn ràng cổ súy cho chiêu bài nghịch lý và tráo trở này. Nguyễn gia Kiểng là một trong những người năng nổ nhất trong thành phần đáng ngại này. NGK cũng là người hăng hái nhất trong cái gọi là Tập Hợp Dân Chủ, Dân Chủ Đa nguyên với CS và cũng là người ôm chân nhóm Nguyễn Hộ sớm nhất nhưng bị tên này hất ra. Phải chăng tác giả của cuốn “TỔ QUỐC ĂN NĂN” đã ăn năn, sám hối hay đang giở trò Hàn Tín để tung hoả mù cho một công tác gian manh và hiểm ác hơn? Tưởng cũng cần phải nhắc lại rằng NGK và nhóm Thông Luận là những người đầu tiên đã đưa ra chủ trương Hoà Hợp và Hoà Giải Dân tộc tại Paris ngay từ đầu năm 1988. Kẻ viết bài này không đề cập tới tác giả vô danh với cái tên ma mãnh Sơn Hào nào đó trên nhật báo Người Việt ngày 08/7/2012, bởi những luận điểm đi ngược lại với tất cả mọi sự thật một cách cưỡng tình, nghịch lý ; như một tên làm công tác tuyên truyền hạng bét của VC. Ngược lại, chúng tôi muốn tìm hiểu tại sao NGK lại viết bài “Vết thương ngày 30 tháng 4” và vì lợi ích và nhắm mục tiêu gì, những người chủ trương tờ Người Việt cho đăng một bài có nội dung khiêu khích và lăng nhục QĐ/VNCH đến như thế?. Kẻ viết bài này, từ lâu đã khẳng định rằng nhóm chủ trương NV không phải là người quốc gia xuyên qua việc sỉ nhục quốc kỳ VNCH… lăng mạ những chiến sĩ VNCH đã đổ máu để bảo vệ Miền Nam để họ được sống yên lành trong suốt 20 năm chiến tranh, và qua lý lịch cũng như thành tích của những người trách nhiệm của tờ báo này như việc họp với Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn xuân Phong năm 2007…
Nhưng dù sao, sống nhờ tiền quảng cáo của người Việt QG và sống giữa thủ đô của người gốc tỵ nạn CSVN, báo NV, dĩ nhiên đã dự trù phản ứng của cả cộng đồng nạn nhân CS sẽ bất lợi cho vấn đề thịnh suy của tờ báo, nhất là trong giai đoạn kinh tế khó khăn hiện nay. Câu trả lời duy nhất có thể tin được: Đó là lý do chính trị, và NV là một cơ sở chính trị. Mọi sự thiệt thòi, mất mát phải được đền bù nhiều lần lớn hơn sự thất thu của tờ báo. Ai có khả năng bù đắp và trả công xứng đáng cho công tác đặc công trong lòng địch ấy? Vậy ai, hoặc tổ chức nào có khả năng và ngân sách để làm công việc đền bù đó? Phải chăng tờ NV chỉ là “vỏ bọc” cho các công tác tình báo của đối phương? Kẻ viết bài này dành cho mỗi người, nhất là những người địa phương, tìm ra câu trả lời thoả đáng.
II.- Việc xin lỗi của nhật báo Người Việt
Dĩ nhiên, trước khi đăng tải bất cứ một bài báo nào, dù là mục “Diễn đàn” hay “Bạn đọc viết” trên một tờ báo giấy, chủ bút hoặc người trách nhiệm cũng phải đọc qua nội dung của bài viết, nhất là một bài mà nội dung có thể gây chấn động như bài viết trên báo NV ngày 08 tháng 7/2012 vừa qua. Trong trường hợp này, việc cáo lỗi của NV chỉ có nghĩa là họ thiếu ngay thẳng và khinh thường quần chúng, coi người đọc như những đứa trẻ con ngu ngơ, ngốc nghếch. Người ta không thể lấy phân trét lên mặt người khác giữa nơi công cộng rồi vội vàng xin lỗi, bởi trước khi làm việc vô giáo dục đó, họ đã nghĩ đến việc chạy tội rồi. Đó là việc phạm tội có dự mưu. Hơn nữa, đây không phải là lần đầu mà NV phạm lỗi này, mà đã nhiều lần họ làm các việc theo cùng một chiều hướng ấy. Tại Hoa Kỳ, chỉ một tội ăn cắp vặt, mà bị can phạm tới lần thứ ba thì người đó có thể bị ngồi tù hàng chục năm là chuyện rất thường xảy ra.
Trước đây, sau hơn 35 năm sống ở Pháp, tôi vẫn đinh ninh rằng cộng đồng người Việt tại Mỹ, nhất là tại thủ đô của người Việt QG đồng nhất và đấu tranh quyết liệt chống CS, nhưng dần dần qua những việc được chứng kiến tận mắt, tôi hiểu được sự thật và thất vọng vô cùng. Tại đây, bao nhiêu hội đoàn, bao nhiêu tổ chức, đảng phái, mặt trận, ủy ban… mà những tay sai của VC vẫn tung hoành như chỗ không người là điều mà ít ai có thể tin được. Các ủy ban bảo vệ chính nghĩa QG ở đâu? Các hội cựu quân nhân mỗi quân binh chủng ở đâu? Các khu bộ của hội cựu tù nhân chính trị ở đâu? “…Tôi đi không thấy phố, không thấy người. Chỉ thấy cô đơn… bên trời hờ hững”. Tôi xin phép được tuyên xưng những người dân thường còn nhiệt huyết đứng biểu tình trước cơ sở của các con chiên ghẻ, các tên tay sai phản trắc trong cộng đồng người Việt tại Mỹ.
III.- Những biện pháp chế tài
Chúng ta kêu gọi những thân chủ quảng cáo chấm dứt quảng cáo trên báo này. Báo chí cần đánh động lương tri của những người đứng đầu các cơ sở thương mại. Qua thời hạn một tháng, chúng ta phát động một phong trào tẩy chay những người vẫn duy trì sự liên hệ với NV và tiếp tục biểu tình ở một chừng mực mà cơ quan công quyền không có lý do để làm khó dễ. Việc này cần có sự tham-vấn của các luật sư thân hữu hầu tránh các phiền phức không cần thiết. Không phải là người địa phương và không nắm vững những vấn đề liên quan đến luật pháp sở tại, nên người viết chỉ nêu ra một vài gợi ý có tính cách đại cương. Trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng đối với kẻ thù và tay sai của chúng, nếu không áp dụng được thượng sách thì chúng ta dùng trung sách. Nếu trung sách cũng không có hiệu quả thì hạ sách chúng ta có thể dùng không?
IV.- Kết Luận
Theo kinh-nghiệm và sự ước tính của chúng tôi thì việc báo NV cố ý đăng bài viết có nội dung khiêu-khích và lăng-nhục QĐVNCH và chính-quyền Mỹ, là để tung một quả bóng thăm dò phản-ứng của người Việt QG nhằm hoạch-định một công-tác khác trong một tương-lai không xa. Đây mới là “điểm” chứ chưa phải là “diện”. Chúng ta đợi xem điều gì sẽ xảy ra trong những tháng ngày tới. Cũng có thể, người đạo diễn đứng sau lưng nhóm tay sai và trở cờ này đang tạo credit cho NGK theo một kịch bản mới trong tình-thế đang đổi thay trong những tháng năm không còn xa lắm./.
Thế Huy/Paris
Viết tại California 14/7/2012
(Nguồn: http://tinparis.net)