THẾ SỰ XOAY VẦN (Bài 6)

Lê Việt Thường

……..

Đề Tài THÁI ĐỘ VỌNG NGOẠI CỰC ĐOAN (2)

 

img-005Trước khi tiếp tục với bài viết thứ hai trong loạt bài có cùng chung đề tài là “Thái Độ Vọng Ngoại Cực Đoan”, chúng tôi xin được tóm tắt ngay sau đây, nội dung bài viết thứ nhất (1) do tính chất Quan trọng cũng như độ Dài cần thiết của bài viết đầu tiên mà vai trò là nhấn mạnh đến nội dung Tổng quát của chủ đề, cũng như đồng thời chia phân chủ đề ra thành nhiều tiểu đề mà mỗi tiểu đề là đề tài của một hay nhiều bài viết kế tiếp.

Để tóm tắt. một mặt chính hiện tượng gian dối, xuyên tạc, cạo sửa, viết lại Lịch Sử của Việt tộc bởi Hoa tộc trong dòng Lịch sử Viễn Đông, đặc biệt từ thời nhà Hán, đồng thời  ở mặt khác,  trình độ  Tâm thức Siêu đẳng của Tổ Tiên dân Việt vì đã   đi trước các dân tộc khác về cả hai mặt Nhận thức và Giáo dục  lẫn  Chính  Xác Khoa Học”  trong lãnh vực Truyền thuyết . là nguyên nhân gây  ra điều “Nghịch lý” được thấy  qua nhận định rất Xác đáng của Cố Ls Cung Đình Thanh rằng  “ Một điều lạ là những sử liệu xưa kia coi là nhiều giá trị nhất, khả tín nhất thì lại có vẻ trái ngược sự thực mới được khoa học phơi bày nhất, trong khi những truyền thuyết mà học giới thời thuộc Pháp hay xa hơn nữa, thời chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa vẫn cho là mê tín, hoang đường xem ra lại gần sự thực hơn “

Sau đó,  trở lại với tác giả Nguyễn văn Lục , chúng tôi có viết như sau: “…..NVL THIẾU những Kiến thức căn bản  cũng như   Học vấn để có thể  “Lên mặt Dạy đời” trong lãnh vực liên hệ , qua lối Chỉ trích “lung tung” “quàng xiên” ´”vô tội vạ” đối với  hầu hết những người Việt Nam  Viết Sử hoặc Làm Văn Hóa khác trong những Lãnh vực mà NVL hoặc hoàn toàn “I Tờ Rít” hoặc còn ở trình độ rất Sơ Đẳng

Thật vậy, các bài viết trước năm 2016 của NVL là những bài viết bình luận, phê bình chung chung về xã hội thời Việt Nam Cộng Hòa trước năm  1975, hoặc chỉ trích Cộng Sản sau năm 1975. Chúng tôi  không thấy chỗ nào Nguyễn văn Lục nghiên cứu về Cổ sử hay viết về Cổ sử cả Và đó có lẽ là lý do chính yếu khiến NVL có những phát biểu  có vẻ “Ngô Nghê” như sau

Người Việt thường tự hào nói tới lịch sử dân tộc Việt với 4000 ngàn năm văn hiến! Điều đó có đúng không và lấy gì làm bằng chứng?…..” hoặc

“…..Vì thế, con số 4000 năm là một con số thổi phồng, không kiểm chứng được. Chính cái tham vọng muốn kéo dài sao cho đủ 4000 năm lịch sử đã tạo ra nhiều huyền thoại sử…..”

Sở dĩ NVL có những lời phát biểu như trên  là vì đương sự có vẻ “Mủ tịt” trong lãnh vực Cổ sử khiến  NVL hoàn toàn không hay biết tí gì về các Tin tức Cập nhật gần đây trong lãnh vực liên hệ như:;

“Vào năm 1998, tờ báo Beijing Review số 41 ngày 23-3-1998, là tờ báo của chính quyền Trung Hoa, ở trang 31 có đăng một bài với tựa đề “Archaeology finds give clues to 10,000 year Chinese history (dịch : những khám phá của khảo cổ cho biết lịch sử Trung Hoa lên tới 10,000 ngàn năm)”. Tác giả của bài báo viết như sau :

“Chinese history can now be dated back 10,000 years. This conclusion is drawn by Chinese historians across the Taiwan Straits, disproving the common belief that China has a 5,000-year civilization which first originated along the Yellow River”

Tạm dịch : “Ngày nay sử Trung Hoa đã được minh định thời gian lên tới 10,000 năm. Ðây là kết luận của các sử gia Trung Hoa qua tới Eo Ðài Loan, bác bỏ niềm tin thông thường rằng nền văn minh Trung Hoa chỉ có 5,000 năm, khởi điểm bắt nguồn từ sông Hoàng Hà”.

Bài báo cho biết vào cuối mùa đông năm 1998, khoảng 50 thành viên là những nhà chuyên môn nghiên cứu về sử Trung Hoa (gồm cả Trung Hoa và Ðài Loan), đã họp lại tại đảo Hải Nam thuộc lãnh thổ Trung Hoa  (Hải Nam, một hòn đảo của Trung Hoa ngày nay nằm gần Việt Nam), đã cho rằng Sử Ký Tư Mã Thiên không đủ để đưa ra một hình ảnh trung thực về sử liệu. Và họ kêu gọi duyệt lại những lời kết luận của sử gia Tư MãThiên.

Chúng tôi xin viết tiếp nguyên văn lời kết của tờ Beijing Review như sau: “These prove that China, instead of being a simple agrarian nation centered on the Yellow River area, is a melting pot of multi-cultures with a history of about 10,000 years”

Tạm dịch : “ Tất cả những điều trên chứng minh rằng Trung Hoa, không chỉ là một quốc gia nông nghiệp tập trung ở sông Hoàng Hà, mà còn là một địa điểm pha trộn của nhiều văn hóa khác nhau cùng chung một lịch sử của khoảng 10, 000 năm”, điều nầy truyền thuyết họ Hồng Bàng đã chứng minh từ trước !

Ngoài ra, chúng tôi dùng nhóm  chữ “Thái Độ Vọng Ngoại Cực Đoan” như đối trọng lại với “Thái Độ Bài  Ngoại Cực Đoan” mà theo NVL và đồng bọn, bắt nguộn từ cái gọi là “Chủ Nghĩa Dân Tộc Cực   Đoan” mà có lẽ vì “sính tiếng Tây” nên NVL đặt cho loạt bài viết của mình Tựa đề là “Chủ Nghĩa Dân Tộc Sô Vanh” !

Trường hợp Vọng ngoại Điển hình và Nổi tiếng nhất có lẽ là của nhóm Tự Lực Văn Đoàn vào đầu thế kỷ  XX với Tôn Chỉ (10 điều ) của nhóm này được trình bày trong tuần báo Phong Hóa số 87 ra ngày 2 tháng 3 năm  1934 có thể được tóm tắt bằng 4 Điểm sau đây:

Về mặt Văn Học, “Đem phương pháp khoa học thái tây ứng dụng vào văn chương Việt Nam”

Về mặt Xã Hội , “Ca tụng những nết hay vẻ đẹp của nước mà có tính cách bình dân, khiến cho người khác đem lòng yêu nước một cách bình dân”

Về mặt Tư Tưởng, “làm cho người ta biết rằng đạo Khổng không hợp thời nữa

Về mặt Con Người, “Tôn trọng tự do cá nhân” “Lúc nào cũng mới, trẻ, yêu đời, có chí phấn đấu và tin ở sự tiến bộ” 

Để tóm tắt, Thái độ Vọng Ngoại của giới Trí thức thời Tự Lực Văn Đàn cũng như giới Trí thức trong nước ngày nay có vẻ bắt nguồn từ sự HIỂU LẦM mà Nguyên nhân với trường hợp  Tự Lực Văn Đàn, là vì  họ mới tiếp xúc bước đầu tiên với nền Văn minh Tây Phưong đang trên đà chinh phục toàn Thế giới, do đó  giới Trí thức Việt thời đó  còn mang nhiều “Mặc cảm Tự ty” cùng với nhiều Ảo tưởng đối với nền Văn minh, Văn hóa Tây Phương, cũng như đồng thời do sự NGỘ NHẬN đối với nền Văn hóa Truyền thống của dân tộc Việt khiến cho sự Sai Lầm của một Triều đại (nhà Nguyễn đối với trường hợp VN) gây cho họ  sự  hiểu lầm rằng đó là sự Thất bại của toàn thể Truyền thống Văn hóa Việt, trong khi trên thực tế, những Mục tiêu. Tôn chỉ mà họ muốn đạt đến RÂT GẦN với Tinh hoa cũng như Chủ trương của cả nền Văn hóa Việt như đă được trình bày trong bài viết đầu tiên vói cùng một chủ đê “Thái Độ Vọng Ngoại Cực Đoan!

Còn đối với trường hợp giới Trí thức trong nước ngày nay, sự Ngộ nhận  phát xuất  từ những Nguyên nhân loại khác như đã được trình bày với hai Yếu Tố  sau đây:

Đó là sự Hiểu Lầm đối với nền Văn hóa lẫn Chính trị Tây Phương trong đồng văn của sự Phá sản Toàn triệt của chế độ csVN về mọi mặt mà hậu quả thảm hại nhất là  cái gọi là CHXHCN  ngày nay đang đứng ở Đáy Tấng trong Mức  thang Tiến hóa của Nhân loại !

Ngoài ra, , với lý lịch đã được  trình bày trong bài viết đầu tiên của chúng tôi  . NVK có vẻ KHÔNG THIẾU  Kinh Nghiệm thực tế đối với các nền Văn minh, Văn hóa đương thời cùng với các Chế độ Chính trị khác nhau: từ chế độ Thực dân kiểu Pháp qua chế độ Cộng hòa của miền Nam VN, rồi chế độ Cộng sản kiểu  csHà Nội, cuối cùng chế độ Dân chủ kiểu Mỹ. Thế mà cuối cùng NVL vẫn giữ Tinh thần cũng như Thái độ  Vọng Ngoại Cực Đoan !

Nhưng còn Nghiêm  trọng hơn nữa là NVL không dừng lại ở đây, mà còn dùng các điều cáo buôc bất công của đương sự  như cái cớ để có dịp Thóa mạ, Lăng nhục Tổ Tiên Việt như sau: “Đối với tôi, cái hãnh tiến lịch sử phải nhường bước trước sự thật lịch sử. Nếu tổ tiên đã có thời ăn lông ở lỗ – cởi truồng đóng khố đi nữa – thì cũng vẫn là tổ tiên. Mà nhiều phần chắc là như thế!

Những lời Đả kích giới  Nghiên cứu gốc Việt của NVL được tiếp nối với các Phát biểu có tính cách Khoác lác cũng  rất Điển hình NVL sau đây:

Và cũng hy vọng những người viết sử Việt Nam có cái nhìn khiêm tốn và khách quan hơn về sử Việt – tránh lối viết khống, khoác lác, không tài liệu dẫn chứng…..”  hoặc

Nhưng nếu họ bước sang lãnh vực lịch sử- như một khoa học nhân văn- thì việc căn bản là tôn trọng sự thật lịch sử mà không thể tùy tiện được

Không những giới Nghiên cứu gốc Việt đương thời phải hứng chịu những lời Đả kích Bất công của NVL, một Sử gia lớn, nổi tiếng và có  uy tín của Việt Nam như Ngô Sỹ Liên cũng không thoát khỏi “Búa rìu” của NVL !

Nhằm  trả lời các  vấn nạn của NVL về Ngô Sĩ Liên,  lẽ dĩ nhiên, vào thời kỳ  đó, Sử gia Ngô Sĩ Liên dựa trên các Truyền thuyết Việt đương thời . Nhưng trái với Thành kiến của NVL cũng như của phe Duy Sử, như chúng tôi đã  chứng minh trong bàì viết đầu tiên, “ngoài chức năng Nhận thức và Giáo dục là mẫu số chung mà Truyền thuyết Việt chia xẻ với Truyền thuyết của các nơi chốn khác, Truyền thuyết Việt còn đạt tới mức độ “Chính  Xác Khoa Học” không những vượt xa trình độ Truyền thuyết cúa các nơi khác mà còn hơn hẳn ngành Sử học Viễn Đông (đặc biệt Trung Hoa) về tiêu chuẩn  nói trên là điều  mà phe Duy Sử  thường gọi là “Sự thực Lịch sử”, như Cố Ls Cung Đình Thanh nhận định:

“ Một điều lạ là những sử liệu xưa kia coi là nhiều giá trị nhất, khả tín nhất thì lại có vẻ trái ngược sự thực mới được khoa học phơi bày nhất, trong khi những truyền thuyết mà học giới thời thuộc Pháp hay xa hơn nữa, thời chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa vẫn cho là mê tín, hoang đường xem ra lại gần sự thực hơn “

Vấn đề ở đây là NVL không dừng lại ở đó mà còn gây ngạc nhiên một cách bất ngờ cho chúng ta là trong một bài viết về Văn hóa và Lịch sử, các lời Phê bình Chỉ trich con người lẫn dân tộc Việt của NVL không giới hạn ở các lãnh vực vừa nêu trên, mà còn lan qua các địa hạt Diện mạo, Vóc dáng của người Việt  nữa như NVL đă viết:

“Dưới mắt thực dân, nói chung người An Nam xuất hiện với cái bề ngoài xấu xí thô kệch, khuôn mặt ‘ghê tởm’ như súc vật. Nó không hơn gì lắm những người còn ở tình trạng bán khai. Họ không thể nào so sánh với các sắc dân Ả Rập hay Ấn Độ. Người Việt Nam vóc người nhỏ bé hơn khi so với người Ấn Độ hay Ả Rập, người Mã Lai và Xiêm La…..”

Lối phê bình đầy Ác ý ở trên của NVL đối với đồng hương Việt khiến chúng tôi suy đoán rằng từ lâu nay, NVL là một con người đầy “Măc cảm” về phương diện Ngoại hình của mình  có lẽ kèm theo với ước mơ thầm kín bẳt đầu  từ hồi  còn nhỏ rằng phải chi cha mẹ của NVL có gốc Ngoại quốc, nhất là”Pha lang sa” mà nếu không được  “nguyên chất” thì ít nhất là LAI GIỐNG ?!

Sự Chê bai con người và cả Dân tộc Việt cũng không dừng lại ở đó mà còn lan qua lãnh vực Ẩm Thực như sau:

“Các món ăn của người bản xứ cũng là đề tài hấp dẫn để phẩm bình, ngay cả những bữa yến tiệc được dọn ra để tiếp đãi khách Tây phương cũng trở thành đề tài bêu riếu hoặc dơ bẩn, hoặc ăn uống man rợ. Chẳng hạn như món trứng vịt lộn được các Chúa như Võ Vương Nguyễn Phúc Khoát (1738-1765) khoản đãi một phái đoàn nhà buôn Pháp…..”

Đến đây, chúng tôi có đưa ra nhận xét rằng NVL không hiểu hay không chịu hiểu Ẩm thực là một trong những  địa hạt mà con người cách chung nặng phần Thành kiến, Tự áí quốc gia, dân tộc  gây nên tình trạng Hiểu lầm cũng như những Phán đoán CHỦ QUAN, lệch lạc nhất, đặc biệt  vào thời kỳ  đầu tiên của phong trào Thực dân-Thuộc địa, khi mà bọn Thực dân Tây Phương thường có thái độ rất khinh thường đối với mọi thứ liên quan đến cư dân của các Thuộc địa, đến  nỗi Học giả có tầm vóc  Quốc tế như Lâm Ngữ Đường hình như có lần định nghĩa Tình Yêu nước như “ tình yêu” đối những món  mà Mẹ  cho  ta  ăn khi còn nhỏ !

Câu hỏi đối với NVL ở đây là  các món ăn gốc Việt nếu quả thực sự Dỡ và Tệ hại cũng như cái “gu” Ẩm thực của người Việt quả  “bết bát”   như vậy thỉ  làm sao giải thích hiện tượng đang xảy ra ngày nay là  những món ăn rất thường trong các gia đình Việt như Phở ,Chả giỏ, Gỏi cuón….. ngay cả  món Bánh mì thịt rất “bình dân”đã trở thành nhưng món  “Bestseller”,không chỉ được  bày bán trong các Tiệm ăn bình thường hay tại các Tỉnh lỵ , mà ngay cả trong các Nhà hàng sang trọng nhất  tại các Thành phố lớn của các quốc gia Tây Phuơng như New York, Paris ?

Nhằm Kết Luận cho bài viết đầu tiên của chúng tôi mà chủ đề la Thái Độ Vọng Ngoại Cực Đoan trong mục tiêu tìm hiểu con người NVL, . mặc những  cố gắng của chúng tôi nhằm tìm hiểu cũng như luôn tiện tìm cho ra bất cứ lý do nảo có thể “Bào chữa” cho NVL như chúng tôi đã làm với  Tự Lực Văn Đàn và giới Trí thức trong nước ngày nay, chúng tôi vẫn ở trong tình trạng VÔ VỌNG đối với trường hợp Nguyễn văn Lục !

Đến nỗi  chúng tôi có cảm tưởng là NVL  DỊ ỨNG đối với tất cả cái gì liên quan đến “VIỆT” không bỏ sót một khía cạnh, một địa hạt nào, kể cả những sắc thái  có tính cách Riêng tư  và bình thường nhất như Sắc diện, Vóc dáng, lề  lối Ẩm thực của Đồng hương Việt ! (2)

Thật vậy,  sự Dị Ứng của NVL đối với những gì liên quan ₫ến “Việt” cũng không dừng lại ở những phê bình, chỉ trỉch có tính cách Bẩt công, Ác độc kèm  với những lời Mạt sát thậm tệ của đương sự đối với Tiền nhân cũng như Dân tộc Việt như Quý vị đã thấy ở phần trên, mà còn qua sự kiện “lạ lùng” sau đây : với mớ kiến thức rất sơ sài trong lãnh vực Tâm lý học, NVL dám “cả gan”  đòi “Phân tâm ”  con người và cả Dân tộc Việt !

Chúng tôi sẽ trở lại vấn đề này ở phần sau.

Nhân bàn về lãnh vực Phân tâm hoc., chúng tôi mới chợt nhớ đến sự kiện xảy ra cách đây khỏang gần 10 năm khi với mớ kiên thức rất sơ sài về Tâm lý học, NVL đòi “Phân tâm”  Cố nhà văn Nhất Linh, do đó dấy lên một vụ “Tranh cãi” khá sôi nổi trong giới Văn học Việt vào thời điểm đó. Chúng tôi xin được trích dẫn sau đây 3 nhân chứng đã tham dự vào cuộc “tranh cãi” nêu trên với NVL.

Nhân vật thứ nhất là tác giả Vũ Cầm với  Tựa đề bài viết khá  “Ví von”: Mưu Tính Đưa Nhất Linh Vào  Nhà Thương Điên”. Tác giả mở đầu:

Bài “Chúc thư văn học của Nhất Linh: Một cái chết định sẵn” của Nguyễn Văn Lục đăng trên VietWeekly ra ngày 20 tháng 3, 2008 là một “công trình nghiên cứu” rất lạ, không ra văn học, cũng chẳng giống y học (mặc dù có trưng ra vài từ y học), với một cung cách trình bày ngoắt ngoéo nhiều hậu ý.

Xin nói thẳng ra nhận xét chung đầu tiên: đây là một bài làm ra vẻ nghiên cứu, nhưng mục đích chính là để bôi đen chân dung một bậc hào kiệt của Việt Nam, chỉ vì người ấy dùng cái chết của mình chống đối chế độ Tổng thống Ngô Ðình Diệm. Và chống đối có kết quả: chỉ mấy tháng sau khi Nhất Linh tự tử, chế độ Diệm đã nhào đổ…..

Ông Nguyễn Văn Lục, dưới cái áo khoác “nghiên cứu”, cố gắng phục hồi chế độ Diệm, không bằng lời lẽ ca tụng chế độ ấy, mà theo cách bôi đen những ai chống đối nó…..

Luận đề chính của ông Nguyễn Văn Lục là chứng minh nhà văn Nhất Linh không phải đã tự tử để lên án chế độ Diệm, mà đó là một cái chết đã được định sẵn, đến đúng thời điểm, hội đủ duyên thì nó xảy ra, thế thôi. Nếu thành công trong biện luận này, thì sẽ có một hệ luận tự nhiên hiện ra: chế độ của cụ Diệm rất tốt, nhà văn, nhà cách mạng nổi tiếng vào bậc nhất của Việt Nam là Nhất Linh đâu có chống đối gì chế độ ấy, chẳng qua ổng bị bệnh tâm thần mà tự tử vậy thôi.

Ông Lục đã làm một cuộc mổ xẻ rất “khoa học,” bằng cách trích dẫn tất cả những đoạn nói về nỗi buồn khổ thầm kín của Nhất Linh để làm tiền đề cho sự chẩn đoán của ông. Ðọc chúc thư văn học Nhất Linh viết đêm giao thừa Quý Tỵ 1953, trong đó có đượm vẻ bùi ngùi vì nhớ đến sự nghiệp xưa và các văn hữu đã khuất, ông Lục phê ngay: “Không khí chúc thư cho ta có cảm tưởng như thể của một người sắp ra đi, muốn nhắn nhủ lại (…) Trong bản chúc thư (…) đã có điểm dự báo về cái chết không tránh khỏi của ông sau này (…) Dẫn dần tới cái chết như một thứ định mệnh an bài. Không xảy ra cách này thì cũng xảy ra cách khác.”

Tác gia Vũ Cầm viết tiểp:” Trời đất, chẩn bệnh kiểu này thì nhìn đâu mà chẳng thấy “cái chết không tránh khỏi”! Chỉ một nỗi buồn nhớ rất thông thường trong giây phút giao thừa là giây phút nhiều cảm xúc tụ về, thế mà nhà phân tâm này đã đoán người này trước sau gì cũng chết! Thật chẳng khác gì cách nói của thầy bói: ‘Số cô có mẹ có cha, mẹ cô đàn bà cha cô đàn ông…, sinh con đầu lòng chẳng gái thì trai…’ Ðấy, mầm mống “ý định tự tử” của Nhất Linh đã manh nha một cách dứt khoát và rõ rệt như thế!” Tác giả mỉa mai NVL rồi tiếp tục: đưa ra  nhiều luân cứ cùng sự kiện nhằm phản bác những cáo buộc vu vơ cùa NVL đổi với Cố nhà văn Nhất Linh, như liên quan đến tác phẩm Bướm Trắng chẳng hạn:

“Phân tích nhiều trạng thái tâm lý khác nhau, trong đó có cả ý định tự tử của nhân vật vào một thời điểm không lối thoát, thì thiết tưởng nhà viết tiểu thuyết nào cũng có thể làm, ấy vậy mà ông Lục bám ngay vào chi tiết này, dùng nó làm công cụ để chứng minh cho luận đề “Nhất Linh muốn tự tử” của ông, tôi thấy ông Lục đã đi quá xa, trước sau ông bị một cái định kiến bám chặt vào đầu và chỉ chăm chăm đi tìm hai chữ “tự tử” trong bất cứ thứ gì Nhất Linh viết.”

Rồi Tác giả Vũ Cầm kết luận như sau :

“Tôi sẽ không viết về những đoạn trong phần Phụ lục, rình mò chuyện riêng tư, cũng với ý đồ bêu xấu Nhất Linh và các đồng chí của ông thuộc Việt Nam Quốc dân Ðảng, vì bà Trương Kim Anh đã nói đến. Tôi chỉ xin quay lại một chút với chủ đề chính của tác giả Nguyễn Văn Lục trước khi dừng bút. Ấy là vấn đề bệnh tâm thần. Ðể vô hiệu hóa hành vi, ngôn ngữ của kẻ nào, điều dễ nhất là nói người đó điên. Khi thuyết phục được mọi người rằng một ai đó có bệnh tâm thần là đã có thể hư vô hóa người ta. Không một cái gì thuộc về người ấy còn có giá trị với đời sống bình thường của chúng ta nữa. Nguyễn Văn Lục đã khổ công tạo ra một Nhất Linh bị bệnh tâm thần để triệt hạ ông, và tưởng như thế là một phát minh mới mẻ lắm. Không, Đảng Cộng sản Nga đã chơi cái trò đó nhiều rồi. Những ai thuộc giới trí thức mà chống đối chế độ, thay vì bắt giam tra tấn đánh đập nhiều khi chỉ càng làm người ấy nổi bật lên vì sự can đảm, chỉ cần tống vào nhà thương điên là người ấy không còn tư cách làm người nữa trước mắt xã hội.

Nguyễn Văn Lục mưu đồ cho Nhất Linh vào nhà thương điên.Nhưng người điên, ở đây là ai?” (3)

Nhân chứng thứ hai là Lý Nguyên Diệu. Tác giả viểt:

“ViệtWeekly số ngày 20 tháng 3 năm 2008 đã có một bài báo làm cho tôi ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng rối cúi mặt xuống đất khóc ba tiếng. Đó là bài Chúc thư văn học của Nhất Linh: Một cái chết định sẵn” của tác giả Nguyễn Văn Lục.

Cám ơn ông Lục đã giúp cho tôi được một trận cười gần bể bụng trong cố gắng chứng minh văn hào Nhất Linh đã “định sẵn” chuyện tự tử từ …10 năm trước và (quan trọng) nhất là không dính dáng gì đến chế độ Ngô Đình Diệm. Bài của ông Lục thuộc loại “phân-tích với tiền-kết-luận” (pre-conceived analysis) có khả năng rất lớn để đưa tác giả vào tình trạng ảo giác (delusional) bắt nguồn từ một “niềm tin bệnh hoạn” (psychotic belief). Nghĩa là trường hợp những đầu óc bị xáo trộn vì những niềm tin cực đoan (thường đến từ tín ngưỡng) tạo nên những suy tưởng không thực…..

Trong khi đi tìm lý do của quyết định tự tử rất chính trị của chính trị gia Nhất Linh sắp phải ra toà vì một vụ án chính trị đến từ một biến cố chính trị thì ông Lục mò mẫm, xục xạo trong một “chúc thư văn học” của Nhất Linh viết từ 10 năm về trước. Còn cái “chúc thư chính trị” mà ông Nhất Linh viết ngay trước khi tự tử (ngày 7/7/1963, ngày lễ Song Thất kỷ niệm 9 năm chấp chánh của Tổng thống Diệm) thì ông Lục chỉ dám trích lại 6 chữ: “Đời tôi để lịch sử xử”.

Hãy đọc lại chúc thư này của Nhất Linh xem nội dung như thế nào mà ông Lục đã phải tránh né như vậy:

“Đời tôi để lịch sử xử, tôi không chịu để ai xử cả. Sự bắt bớ và xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội nặng sẽ làm cho nước mất vào tay Cộng sản. Tôi chống đối sự đó và tự hủy mình cũng như Hòa Thượng Thích Quảng Đức tự thiêu để cảnh cáo những người chà đạp mọi thứ tự do.”

Nếu ông Lục mở mắt ra thì tôi xin phép chỉ cho ông thấy lý do của cái chết của Nhất Linh nằm trong câu ở ngay trước 5 chữ “Tôi chống đối sự đó”. Và câu nầy cũng cho thấy viễn kiến chính trị của nhà cách mạng Nhất Linh xa hơn rất nhiều người khi ông kết tội chính sách độc tài của chế độ Ngô Đình Diệm sẽ “làm cho nước mất vào tay Cộng Sản……

Cười xong thì tôi lại muốn khóc vì phải chứng kiến cái tiến trình bi thảm của một đầu óc trí thức bị “niềm tin tôn giáo” làm cho trở thành hèn hạ và mang bệnh tâm thần. Bệnh tâm thần vì “niềm tin bệnh hoạn“ (psychotic belief) khi ông Lục viết với giọng tuyệt đối của một lời cầu nguyện: “Nhất Linh nhất định không thể là một người tâm trí bình thường lúc cuối đời”….. Bệnh tâm thần làm cho ngớ ngẩn như khi nói về Tự Lực Văn Đoàn, ông Lục viết: “Tự Lực xuất phát từ ý chí muốn tự lập về tài chánh.” Hoá ra theo ông Lục thì Nhất Linh lập ra một văn đoàn kiệt xuất như vậy là vì lý do “tài chánh” nên đặt cái tên đó để lưu danh muôn thủơ. Và hèn hạ khi ông Lục dùng mục Phụ Lục để tìm cách bôi xấu, trong một cố gắng vá víu và tuyệt vọng, đời tư của Nhất Linh. Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả Vũ Cầm là sẽ không dài dòng về tư cách tiểu nhân này. Chỉ nghĩ đến lọai người chất chứa trong đầu óc những lọai tâm địa hèn hạ nầy, tôi đã thấy rùng mình muốn tránh xa.” (4)

Tóm lại, theo nhân chứng đầu tiên là tác giả Vũ Cầm, NVL đã có Âm mưu từ đầu nhằm  xuyên tạc Lịch sử bằng cách xử dụng mọi thủ đoạn “Bá đạo” kể cả  những đòn phép  “ hạ cấp”,như,” rình mò chuyện riêng tư, cũng với ý đồ bêu xấu Nhất Linh và các đồng chí của ông thuộc Việt Nam Quốc dân Ðảng, vì bà Trương Kim Anh đã nói đến , cũng như chuẩn bị rất kỹ lưỡng các thủ thuật, đòn phép nêu trên  nhằm “Gán” cho Nhất Linh căn bệnh “Tâm thần” thực ra  chỉ hiện hữu trong đầu óc bệnh hoạn của NVL  mà thôi!

Còn theo tác giả Lý Nguyên Diệu,, NVL áp dụng  cái mà tác giả gọi là “phương-pháp-luận-bài-ba-lá” bằng  những thủ thuật  đòn phép có tính cách “Bá đạo” nhằm che dấu  lý do thực sự của cái chết của nhà văn  Nhất Linh  tự thân là một Thông điệp  Chính Trị nhằm lên án tính chất Độc tài, Đàn áp Đối lập của chế độ Ngô Đình Diêm, chứ KHÔNG phải  những lý do “Vu vơ” mà NVL cố ý bày đặt ra  nhằm “Lòe mắt” Độc giả !

Vậy nên, cả hai Nhân chứng Lịch sử kể trên là  Vũ Cầm và Lý Nguyên Diệu, đều kết luận rằng kẻ thực sự Mắc bệnh Tâm thần trong trường hợp này KHÔNG phải Cố nhà văn Nhất Linh MÀ chính NguyễnVăn Lục !!!

Nhân chứng thứ ba là Nguyễn Tường Thiểt, người con trai  út cùa Cố nhà văn Nhất Linh. Tác giả viết:

Cái chết ấy mang mục tiêu chính trị rõ rệt. Ông tự vẫn để “cảnh cáo những người chà đạp lên mọi thứ tự do”, như ông đã viết ra trên giấy trắng mực đen…..

Thế nhưng gần đây lại có những người manh tâm viết sách bóp méo sự thật, sửa đổi lịch sử, xuyên tạc cái chết của cha tôi gán ghép cho cha tôi “tự tử vì căn bệnh tâm thần” (Nguyễn Văn Lục), “tự tử để tránh khỏi phải ra tòa đối chất với thuộc hạ” (Lê Nguyên Phú)…..

Vụ Phật giáo xẩy ra hai tháng trước khi ông cụ tôi mất. Thời gian này tại căn nhà An Đông họ canh chừng rất kỹ ông cụ tôi….. Ngày 11-6-1963 khi chú Kiểm đến báo tin Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu ở ngã tư Lê Văn Duyệt & Phan Đình Phùng thì cha tôi sửng sờ. Ảnh hưởng của cái tin này thật khủng khiếp.Tin này là một phần (tôi cho là quan trọng nhất) làm nên cái chết của Nhất Linh….. Rồi cuối cùng, mãi ba năm sau xẩy ra cuộc binh biến 11-11-1960, vào tháng 6 năm 1963 cha tôi bị mời lên Tiểu Đội Hiến Binh số 635 đường Nguyễn Trãi để lấy khẩu cung và ở đó người ta cho ông biết trước là ngày 8 tháng 7 năm 1963 cha tôi phải trình diện tại Phòng xử án Đặc biệt Toà Án Quân sự, toà Thượng Thẩm, số 131 đường công lý Sài Gòn. Trát đòi chính thức sẽ được gửi sau. (Cha tôi nhận được trát đòi vào ngày 6-7-1963 lúc 18.00 giờ).

Tin cha tôi sẽ phải ra tòa để xử án này là động cơ tối hậu làm nên cái chết của Nhất Linh.

Ông có một tuần lễ để sửa soạn cái chết cho chính mình…..

Nhất Linh đã chuẩn bị cái chết của mình một cách bình tĩnh. Nhất Linh đã sửa soạn cái chết cho mình trong sự tính toán sáng suốt. Cái bình tĩnh ấy, cái sáng suốt ấy dứt khoát là không thể có được ở một con người mắc bệnh tâm thần!

Trong cuốn sách Một Thời Để Nhớ xuất bản năm 2011 tác giả Nguyễn Văn Lục đã dành hẳn một chương (chương 7) để bàn về cái mà ông Lục gọi là Ý Nghĩa Về Cái Chết của Nhất Linh.

Nhưng thay vì tìm hiểu “ý nghĩa” cái chết của Nhất Linh như tựa đề ông Lục đặt ra, suốt bài viết ông Lục chỉ bàn về “nguyên nhân”. Cái nguyên nhân ấy ông Lục hãnh diện “tìm ra” như một khám phá lớn: đó là căn bệnh tâm thần. Theo Nguyễn Văn Lục nguyên nhân Nhất Linh tự tử là do bệnh tâm thần.

Dưới mắt ông Lục không có chuyện Nhất Linh chết vì phản đối chế độ nhà Ngô. Dưới mắt ông Lục tờ giấy mang 71 chữ tuyệt mệnh của Nhất Linh để lại chỉ là mảnh giấy lộn vô nghĩa. Thậm chí ông Lục còn dám xuyên tạc ý nghĩa của thông điệp đó khi ông viết: “Đời tôi để lịch sử xử. Nhưng lịch sử là ai? Ai xử? Xử như thế nào? Đã xử chưa? Và lịch sử có phải là ngày hôm nay không? Hay là câu chúc thư trên thực ra phải hiểu như sau: Đời tôi, để tôi tự xử?” (Trang 177- Nguyễn Văn Lục- Một Thời Để Nhớ)”

Đến đây chúng tôi xin mạn phép trở lại một chút với tác giả Vũ Cầm khi ông phê bình đoạn văn “quái đản” ở trên của NVL như sau:

“Thật là những câu hỏi dồn dập, gắt gao, nhưng lại làm cho tôi chưng hửng một lần nữa. Có thể nào một người Việt Nam có học lại không hiểu câu “đời tôi để lịch sử xử”, nhất là người viết câu đó sắp bị chế độ đem ra tòa để xử. Làm gì hùng hổ dồn một lô một lốc các câu hỏi mới nghe tưởng như trí thức lắm, “truy tìm sự thật” lắm, nhưng ngẫm lại đó chỉ là những cái đao, những cái búa bằng giấy bồi vung lên chỉ cốt làm người ta hoa mắt. Thật ra, chỉ có mấy tháng sau ngày 7 tháng 7 năm 1963 ấy thì lịch sử đã lên tiếng rồi, vào ngày 1 tháng 11. Ai xử ai, xử như thế nào, đã lộ rõ. Bây giờ ông Nguyễn Văn Lục có muốn “xử” lại ông Nhất Linh bằng cách cố tình bóp méo động cơ cái chết của ông để biện minh rằng chế độ Diệm rất là tốt đẹp, thì cũng đã trễ rồi, trang lịch sử ấy theo tôi đã được khẳng định, đã xong”.(6)

Tác giả Nguyễn Tường Thiết viết tiếp:

“ Tôi cho rằng ông Lục đã thiếu lương thiện trong việc này. Vì sao? Ông thiếu lương thiện vì đã cố tình lập lờ đánh lận con đen: ý kiến của tôi là ý kiến đáp lại bài “Chúc Thư Văn Nghệ của nhà văn Nhất Linh” ông Lục viết 3 năm trước (2008), chứ không phải ý kiến về bài “Ý Nghĩa về Cái Chết của Nhất Linh” ông viết 3 năm sau (2011) có nội dung khác vì bài viết đã thêm bớt rất nhiều so với bài trước. Trong cuốn sách mới xuất bản Một Thời Để Nhớ ông Lục đã thêm vào một chuyện hoàn toàn không có thực mà bài trước không có. Đó là chuyện ông cụ tôi, nhà văn Nhất Linh, tự tử hai lần. Tôi xin minh xác đây là chuyện bịa đặt trắng trợn…..

Còn vụ Nhất Linh “mưu sát” TT Ngô Đình Diệm là chuyện gì đây? Ông Lục viết: “Khi hai phi công ném bom dinh TT Ngô Đình Diệm mà theo nhiều người, đã có  tay trong để biết giờ giấc trong dinh. Nhưng đến phút chót một quả bom của phi công Nguyễn Văn Cử đã không nổ. Vai trò ông Nhất Linh trong vụ ném bom này như thế nào? Làm chính trị đối lập thì khác. Nhưng dính dáng vào một vụ mưu sát thì có bằng chứng rõ rệt tịch thu được trong nhà Hoàng Cơ Thụy, chính quyền nào cũng mang ra xử tội.”(Trang 179, Nguyễn Văn Lục – Một Thời Để Nhớ)

Tác giả Nguyễn Tường Thiết  tiếp tục:

“Tôi thấy chuyện ông Lục nói rất khó hiểu. Như ông Lục kể ở đoạn trên, Nhất Linh dính líu vào vụ ném bom dinh tổng thống của phi công Nguyễn Văn Cử (xảy ra ngày 27 tháng 2 năm 1962) và bằng chứng rõ rệt tịch thu được trong nhà Hoàng Cơ Thụy. Bằng cớ gì?

Cũng trong bài viết (trang 191), ông Lục lại đưa ra một trích dẫn khác nói đến chứng cớ công an tịch thu ở nhà ông Hoàng Cơ Thụy liên quan đến vụ đảo chánh hụt 1960…..

Tôi không nghe ai nói hoặc báo chí đề cập đến việc Nhất Linh dính líu vào vụ bỏ bom dinh độc lập ngày 27-2-1962 của phi công Nguyễn Văn Cử. Không có trát tòa nào đòi Nhất Linh trình diện về vụ mưu sát tổng thống cả. Tôi cũng không nghe ai nói ông Hoàng Cơ Thụy dính líu vào chuyện bỏ bom ngày 27-2-1962 mà chỉ nghe người ta nói đến ông Hoàng Cơ Thụy dính líu đến biến cố 11-11-1960.

Để tìm hiểu sự thật về vụ ném bom Dinh Độc Lập ngày 27-2-1962, tôi có gởi email hỏi ông Nguyễn Liệu hiện sống ở San Jose, CA, là người biết rõ nội vụ, thì được ông trả lời như sau:

“Nhất Linh không có dính dáng gì với vụ ném bom Dinh Độc Lập. Vụ ném bom Dinh Dộc Lập do Nguyễn Văn Lực, một lãnh tụ QDĐ người Bắc là cha của phi công Nguyễn Văn Cử. Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc là bạn. Khi thất bại Cử lái phi cơ qua Miên, ông Lực đi đường bộ trốn qua Miên đến sau vụ đảo chánh 11/63 mới về….. Sau vụ đảo chánh 11/60 thất bại Diệm tăng cường công an mật vụ theo dõi các chánh khách. Mật vụ Ngô Đình Cẩn do Dương Văn Hiếu chỉ huy vào Sài Gòn tăng cường theo dõi, do đó ông Lực không dám tổ chức rộng nên không thể nào ông Nhất Linh biết vụ này.

Tài liệu trong nhà luật sư Thụy là tin bịa đặt. Lúc ấy nếu có thì báo chí đã đăng lên và nhất là khi xử vụ đảo chánh không hề nhắc đến tài liệu này. Nếu có thì Lê Nguyên Phu đã đưa ra chưởi và làm bằng chứng để kết tội. Đó là tin Ông Lục bịa đặt…”

Sau đây, tác giả trình bày cách thức NVL trích dẫn các tài liệu. Tác giả viết:

Cũng nằm trong phần chủ đề “Trong phạm vi văn chương” ông Lục còn trích một đoạn văn của tôi trong cuốn hồi ký Nhất Linh Cha Tôi (trang 19) như sau:

“Nhất Linh thường viết trong đêm khuya khoắt. Những khi giật mình thức giấc nửa đêm tôi thường thấy qua khe cửa, đèn trong phòng ông còn bật sáng. Có đêm lũ chúng tôi lòm còm bò dậy vì có tiếng khóc trong phòng cha tôi. Tiếng khóc lúc đầu còn nhỏ sau lớn dần không kìm hãm được. Lũ chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau… Không ai có thể đoán biết được ông khóc cái gì, ngay cả mẹ tôi cũng không thể nào biết được. Nhưng sự khám phá này đã gieo vào tuổi thơ tôi một ấn tượng mạnh mẽ, rằng cha tôi là một người cô đơn và đau khổ. Ngoài ra những giấc mơ kỳ lạ và kinh hãi cũng được tôi hình dung thấy qua giấc ngủ của ông, qua cách ông trằn trọc ú ớ trong đêm.”

Ở giữa đoạn văn nói trên tôi viết câu này, nhưng ông Lục không trích đăng: (LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)“Một người anh họ lớn tuổi hơn ra dáng hiểu biết, giải thích: “Chú Tam khóc vì chú nhớ chú Long đấy!”.

Trước nhất tôi tố cáo ông Lục đã dùng tiểu xảo cắt xén để làm sai lạc ý nghĩa bản văn nguyên thủy của tôi…..(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)

Vẫn dùng cái tiểu xảo cắt xén văn người khác ông Lục trích dẫn một đoạn trong cuốn hồi ký Người Bác của Thế Uyên:

“Thỉnh thoảng ông lên cơn loạn trí, đứng trước nhà đường Lý Thái Tổ, móc giấy tờ trong ví đưa cho mọi người, miệng nói lảm nhảm: ‘Lấy hết đi, xin các ông lấy hết đi. Đừng áp chế tôi’. Tội nghiệp các người thân hết sức lo lắng. Chỉ riêng mẹ tôi sau lần chứng kiến cơn loạn thần kinh về nói riêng với tôi: “Bác điên khôn ghê, chỉ thấy bác vứt giấy tờ lẩm cẩm, chẳng thấy bác vứt tiền cho mẹ con mình tiêu.” (Trang 188 Nguyễn Văn Lục – Một Thời Để Nhớ).

Nhưng ông Lục lại không trích dẫn câu này Thế Uyên viết ngay sau đó:(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh) “Nhận xét bí mật này của mẹ tôi làm hai anh em nghi ngờ “sự loạn trí của Nhất Linh”. Nhất là tôi, vì được mẹ tôi kể lại những thủ đoạn chống Pháp của ông thời trước: hóa trang làm ăn mày, ông già, người say rượu, mê thổi kèn để che giấu hoạt động cách mạng. Hoàng Đạo còn bị bắt giam, chứ Nhất Linh, suốt đời không bao giờ để bị bắt.”

Đoạn văn của Thế Uyên viết (mà ông Lục không trích dẫn) nói về vụ cha tôi đã từng đóng kịch để che mắt mật vụ là chuyện có thật. (LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)Trong cuốn sách Chân Dung Nhất Linh trang 135, tác giả Nhật Thịnh viết: “Tiểu thuyết Bướm Trắng của Nhất Linh in xong, Hoàng Đạo, Khái Hưng, Nguyễn Gia Trí bị bắt ở Vụ Bản (Hòa Bình). Nhất Linh học chơi hắc tiêu (Clarinette) để che mắt bọn mật thám Pháp. Ông làm nhạc công cho ban nhạc tài tử (Orchestre Amateur) của giáo sư Lê Ngọc Quỳnh và các nhạc sĩ Thẩm Oánh, Vũ Khánh”.

Như vậy là rõ ràng là ông Lục trích dẫn mà như không trích dẫn. Ông đã cố tình xuyên tạc ý nghĩa thực của bản văn nguyên thủy mà ông trích dẫn. Từ việc bóp méo văn bản của người khác, ông Lục đã bóp méo sự thật. Từ việc bóp méo sự thật, ông Lục đã bóp méo lịch sử!
“Đừng tin những gì ông Lục viết, hãy nhìn kỹ những gì ông Lục làm!” Tôi xin nhại một câu nói thời danh của ông Nguyễn Văn Thiệu để nói về bài viết của ông Lục.

Cái “làm” của ông Lục là cái làm tiểu xảo trích dẫn văn người khác, làm sai lệch ý nghĩa của bản văn nguyên thủy, bằng cách chỉ trích ra những chữ hoặc những đoạn văn có lợi cho lập luận của ông: lập luận ấy là ông Nhất Linh mắc bệnh tâm thần, lúc nào cũng chỉ lăm le muốn tự tử!(7)(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)

Đến đây, chúng tôi chợt nhớ tới các Phát biểu có tính cách Khoác lác rất Điển hình NVL mả nội dung hoàn toàn đi NGƯỢC LẠI  với Tư cách Thực sự  của con người NVL  qua sự trình bày của các Nhân chứng  ở phần trên. NVL viết:

“Và cũng hy vọng những người viết sử Việt Nam có cái nhìn khiêm tốn và khách quan hơn về sử Việt – tránh lối viết khống, khoác lác, không tài liệu dẫn chứng…..”(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)  hoặc

“ Nhưng nếu họ bước sang lãnh vực lịch sử- như một khoa học nhân văn- thì việc căn bản là tôn trọng sự thật lịch sử mà không thể tùy tiện được”(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh) (8)

Lấy hai Tiêu chuẫn ‘Viết Sử’ mà chính NVL đề ra ở trên nhằm xét xem bản thân NVL có tuân thủ hay không trước khi đương sự đòi răn đe người khác

Thứ nhất, NVL hãnh diện có trích dẫn tài liệu nhưng lại với loại Thủ thuật thật ‘Bá đạo’ như Tác giả Nguyễn Tường Thiết than phiền NVL “đã dùng tiểu xảo cắt xén để làm sai lạc ý nghĩa bản văn nguyên thủy của tôi..(LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh)

Thứ hai, NVL kêu gọi người khác tôn trọng sự thật lịch sử mà không thể tùy tiện được (LVT viết chữ nghiên và nhấn mạnh), nhưng các ví dụ  đưa ra ở trên cho thấy là bản thân NVL rất Tùy tiện với Sự thật Lịch sử

Qua sự trình bày ở phần trên của 3 Nhân chứng Lịch sử là các tác giả Vũ Cầm, Lý Nguyên Diệu, và Nguyễn Tường Thiẽt, một bức Chân dung “không mấy đẹp đẻ về bản thân Nguyên Văn Lục đã hé lộ , nhằm Xác nhận cũng như Bổ túc thêm  những gì chúng ta đã biết về con người NVL trong bài viết đầu tiên cùng một chủ đề “Thái Độ Vọng Ngoại Cực Đoan”.

Một kẻ đầy GIAN DỐI, ĐẠO ĐỨC GIẢ, HỢM HĨNH, với việc xử dụng những từ ngữ có tính cách “Đao To Búa Lớn như tài liệu dẫn chứng,Sự thật Lịch sử…,một mặt nhằm răn đe cũng như đòi hỏi người khác phài tuân theo những Tiêu chuấn Rẩt Cao, mà mặt khác, chính đương sự không tuân thủ vì các ví dụ ở trên cho thẩy bản thân NVL hành động một cách  Rẩt Tùy Tiện với Sự thật Lịch sử

Trở lạị vấn đề đã đề cập ở trên về việc  NVL dám “cả gan”  đòi “Phân tâm ”  con người và cả Dân tộc Việt, chúng tôi sẽ cho NVL thấy trong bài viết kế tiếp, những điều kiện Tối thiểu Cần thiểt mà đương sự cần phải hội đú hấu có thể “mon men” bắt đầu tiến trình tìm hiểu Chiều sâu của Dân tộc và Văn hóa  Việt, đồng thời “Cảnh cáo” NVL  rằng với một chút kiến thức  về cái gọi là “Phân tâm học Freud”, NVL còn thiểu nhiều thứ lắm, vậy đừng nuôi hy vọng hão huyền   rằng đương sự có đủ khả năng “phân tâm” Dân tộc Việt ! Nếu không thì NVL chỉ làm “trò cười cho thiên hạ” nhất lả đối với những người hiểu biết vấn đề.

Lê Việt Thường

CHÚ THÍCH

(1)https://minhtrietviet.net/the-su-xoay-van-bai-5/

(2)Idem

(3)http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=12686&rb=0102

(4)http://www.giaodiemonline.com/noidung_detail.php?newsid=2216

(5)http://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/su-that-ve-cai-chet-cua-nhat-linh

(6)http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=12686&rb=0102

(7)http://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/su-that-ve-cai-chet-cua-nhat-linh

(8)https://minhtrietviet.net/the-su-xoay-van-bai-5/

[Tác Giả][Lãnh Vực]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tìm Kiếm